Hồng thủy rút khỏi thành trì, khắp nơi hỗn độn.
Mặc Kiều Sinh dẫn vệ đội của hắn, cưỡi ngựa đi trên đường phố lầy lội.
Vô số binh lính Tấn quốc cầm trường mâu trong tay đang duy trì trật tự sau chiến tranh.
Hai bên đường là dân Kỳ Huyện đang bất an quỳ mọp xuống đất, bọn họ cúi đầu dưới mũi thương. Những gương mặt lấm lem bùn đất, không nhìn ra được biểu lộ của họ, có người tràn đầy bi phẫn vì thành phá nhà vong, có người thì nơm nớp lo sợ về vận mạng tương lai của mình.
Bất luận thế nào, vị đại tướng mặc y giáp màu đen cưỡi ngựa đi qua trước mặt họ, là một tồn tại khiến trong lòng bọn họ run sợ.
Từ lúc dìm nước toàn thành, truyền thuyết về vị nô lệ xuất thân tướng quân này đã truyền khắp toàn thành. Có người nói hắn dùng sắc thị quân, không có mưu lược. Có kẻ nói hắn giết người như ngóe, máu lạnh vô tình.
Đương nhiên, phổ biến nhất vẫn là chuyện “Khuynh thành không đổi” xưa kia. Trong chuyện xưa đó, “thành” dùng để trao đổi tướng quân chính là mảnh đất để bọn họ có thể dựa vào đó mà sinh sống này.
Hôm nay, thành phá, “Mặc Diêm Vương” sát khí đầy người dẫn quân vào thành. Họ chỉ có thể lo lắng bất an quỳ dưới đất, cầu nguyện vị tướng quân này đừng dùng tính mạng của những kẻ bình dân như họ để đòi lại món nợ của Quân chủ khi xưa.
Thủ tướng Kỳ Huyện là Cam Diên Thọ bị cởi trần trói lại, quỳ dưới đất, đợi vận mệnh sắp đến.
Đây là thời khắc khuất nhục nhất trong cả đời y, mà phần khuất nhục này chưa hẳn có thể giữ được tính mạng của mình.
Có phải ta sai rồi không? Lúc thành trì bị Tấn quân bao vây, ta phải nên chủ động xuất kích chứ không phải lo được lo mất như thế, chỉ muốn cố thủ thành trì.
Hôm nay, dù y có suy nghĩ thế nào cũng là vô ích.
Y chỉ hy vọng tướng quân Tấn quân Mặc Kiều Sinh, nể tình y đã hèn mọn cầu hàng mà có thể buông bỏ ân oán cá nhân, đừng làm ra hành động tàn sát hàng loạt dân trong thành để trả thù.
Một con hắc mã dừng trước mặt y, móng ngựa dừng lại, nước bùn lạnh lẽo văng tung tóe. Cam Diên Thọ ngẩng đầu, trông thấy người đang ngồi cao trên lưng ngựa.
Bóng người ngược sáng, vẻ mặt lạnh như băng, cao giọng tuyên bố những câu chữ quyết định vận mạng của mấy vạn người dân trong thành.
“Công đã niệm tình dân chúng nâng thành quy thuận, ngô đương nhiên sẽ không làm tổn hại đến suy tính của Công. Áp dụng ước pháp tam chương, tướng sĩ Tấn quân sau khi vào thành, nếu có người giết người, cướp bóc, gian dâm, tất cả đều sẽ bị quân pháp xử trí.”
Con đường hai bên, bất luận là quân sĩ Kỳ Huyện bị giam giữ, hay dân chúng vây xem nghe được lời này đều đồng loạt hoan hô.
Cam Diên Thọ dỡ được một tảng đá lớn đè nặng trong lòng xuống, phục dập đầu, thành tâm quy hàng.
Ban đêm, Mặc Kiều Sinh ở trong sương phòng nguyên phủ thành chủ, chong đèn lật xem quân báo.
Lính cần vụ thiếp thân của hắn xin chỉ thị: “Hàng tướng Cam Diên Thọ bẩm báo rằng trong phủ này có một ôn tuyền, đã xây dựng nhã thất, có thể tắm rửa thư giãn. Kính xin tướng quân bảo cho biết, có di giá hay không?”
Trong lòng người lính cần vụ này không mấy quan tâm. Sau khi phá Kỳ Huyện, các quan lại trong thành đã nhanh chóng đưa tới một đám nô mỹ cơ tươi đẹp. Tướng quân còn chẳng buồn để ý, ban hết cho các quân sĩ dưới trướng.
Cam Diên Thọ này muốn nịnh bợ đại nhân, thế mà đề cử ôn tuyền, chắc hẳn tướng quân cũng sẽ chướng mắt.
“Ôn tuyền?” Mặc Kiều Sinh ngừng tay, trầm tư một lát, đứng dậy: “Dẫn đường đi.”
Mặc Kiều Sinh một mình tiến vào ôn tuyền. Suối này không âm u hoang dã giống Nguyệt Thần tuyền, mà được bao quanh bởi một căn phòng đàn trúc tinh xảo.
Hắn đi vào trong nước, nước suối dâng lên, hắn cảm thấy buồn vô cớ như đánh mất thứ gì. Cùng là ôn tuyền, vì sao khi ngâm cùng Chúa công thì cảm giác lại khác biệt lớn đến như thế.
Hắn đưa mắt nhìn bốn phía. Trong suối chỉ có một mình hắn mà thôi, bên ngoài là vệ binh của hắn đang canh giữ.
Mặc Kiều Sinh vươn tay, từ trong đống y phục trên bờ, rút ra một đai lưng màu đen, buộc vào hai mắt của mình.
Hắn thở dài thườn thượt, buông lỏng thân thể tựa vào thành hồ.
Cuối cùng hắn đã tìm được cảm giác khi ngâm ôn tuyền cùng Chúa công rồi.Trình Thiên Diệp và Diêu Thiên Hương ngâm trong Nguyệt thần tuyền đầy khói sương, hưởng thụ làn nước suối ấm áp quấn quít, thấm vào da thịt toàn thân.
Trên mặt nước là thùng gỗ nhỏ bồng bềnh chứa rượu ngon và mứt hoa quả, hai nàng vươn tay là với tới.
Diêu Thiên Hương uống hai ly rượu nhỏ, vẻ mặt đỏ bừng, ngồi trên thềm đá cẩm thạch, thoải mái thở dài: “Đây mới là hưởng thụ này. Thiên Vũ, ngươi cả ngày bận rộn, hiếm khi đến ngâm suối, ngươi không thể ít cầm điểm tâm lại mà đi thư giãn một chút sao?”
Trình Thiên Diệp dựa vào thành bờ, duỗi ra một cánh tay trơn bóng từ trong nước, dùng nước vẽ ra một địa đồ giản dị trên mặt đá cẩm thạch.
“Thiên Hương, khi chúng ta lên núi, ngươi có phát hiện ở phía bắc gần Biện Thủy có một ít đồng ruộng khá xanh tốt không. Nhưng cách một ngọn núi, gần Biện Châu thành thì tình hình thu hoạch ruộng đất có vẻ kém hơn.”
“Quả thực như thế.” Diêu Thiên Hương đáp: “Thuỷ lợi vốn có ảnh hưởng rất lớn đối với nông canh, ở khu vực dư thừa nguồn nước thì đương nhiên sẽ thu hoạch tốt hơn. Vệ Quốc bọn ta nằm gần Đại Dã trạch là vùng dân chúng giàu có nhất.”
“Thuỷ lợi sao?” Trình Thiên Diệp sờ cằm lâm vào trầm tư.
“Nhưng mà!” Diêu Thiên Hương ghé sát: “Ngươi làm một quân chủ quốc gia, không thể nào cứ lo hết mọi chuyện vậy, như thế ngươi có tám cái đầu cũng không đủ đâu.”
“Nếu ngươi muốn làm thì nên chọn ra người thích hợp để đi lo chuyện này. Hiện tại, ngươi bỏ hết những chuyện quốc gia đại sự nghĩ mãi không hết này cho ta, nghỉ ngơi một chút đi nào.”
“Ngươi nói rất đúng.” Trình Thiên Diệp cười, ngón tay nàng chậm rãi miêu tả bản đồ giản lược của thành Biện Châu: “Nhiệm vụ của ta là tìm ra người thích hợp, trong lòng ta quả thực đã chọn được một người.”
Trình Thiên Diệp nhớ tới Thôi Hựu Ngư toàn thân đầy đất nung, làm việc chăm chú lại vô cùng ngay thẳng mà nàng nhìn thấy ở cổng thành. Hắn đã từng trình một kế sách chuyên nghiệp kỹ càng về cải tạo công trình biện thủy, lúc ấy bởi vì nhiều nguyên nhân nên không khiến Trình Thiên Diệp xem trọng.
“Thiên Vũ.” Diêu Thiên Hương có chút bận tâm về Trình Thiên Diệp: “Ta phát hiện từ khi Kiều Sinh xuất chinh, ngươi cực lực ép buộc mình, mỗi ngày đều bận không ngừng, ngươi không yên lòng sao?”
Trình Thiên Diệp ngừng tay: “Thiên Hương, ngươi cảm thấy một đội quân thế nào mới có thể xem như duệ sĩ? Tướng quân thế nào mới có thể xem là danh tướng?”
“Tướng quân hả?” Diêu Thiên Hương sờ cằm: “Đương nhiên là có thể dụng binh như thần, lấy ít thắng nhiều, kế trong kế mới xem như quân thần.”
“Ngươi sai rồi, kẻ lấy ít thắng nhiều, đều là cầu thắng trong chỗ hiểm.”
“Là nhất quốc chi quân, ta có thể cung cấp cho họ ngàn vạn tướng sĩ, nhưng không thể để họ cầu thắng trong chỗ hiểm.”
“Lương thảo sung túc, tăng binh lực gấp bội so với quân địch, cho viện quân không ngừng, ổn định hoàn cảnh chính trị. Đó mới là trụ cột Thường Thắng của đại quân. Vì thế, ta không thể không nghĩ, không thể không làm.”
“Ta nghe nói tin chiến thắng liên tiếp được báo về từ tiền tuyến.“ Diêu Thiên Hương thở dài: “Lần này Kiều Sinh có thể không chiến mà thắng, mặc dù hắn dụng binh như thần, nhưng quả thực là bởi vì binh lực của hắn gấp bội số quân của kẻ địch, mới có thể vây khốn Kỳ Huyện, tạo ra thế nước công xảo diệu như vậy.”
“Thiên Hương, ta làm những việc này, không chỉ là vì một mình Kiều Sinh. Là nhất quốc chi quân, ta không thể tránh né việc chiến tranh nổ ra mà phải có trách nhiệm với tính mạng của ngàn vạn các tướng sĩ.”
“Thiên Vũ, hoài bão của ngươi rộng lớn quá. Thật khiến ta bội phục.” Diêu Thiên Hương chăm chú nhìn Trình Thiên Diệp: “Ta cũng hy vọng có thể làm chút gì đó cho ngươi, cho ta, cho quốc gia mà nay ta đang sinh sống.”
“Được chứ, ngươi cứ từ từ suy nghĩ, có ý kiến gì thì đến nói với ta.” Trình Thiên Diệp mỉm cười.
Diêu Thiên Hương đứng đắn không được lâu, lại cười giảo hoạt: “Mấy cái này để sau đi, hiện tại đã đến ngâm ôn tuyền rồi, chúng ta nên nghĩ ra mấy cái vui vui trước đã.”
Nàng ta giơ tay xóa đi mấy hình vẽ mà Trình Thiên Diệp vừa vẽ: “Đừng cứ xem những cái địa hình, quân báo này nữa. Ta có thứ tốt cho ngươi xem này.”
Trình Thiên Diệp cầm một ly rượu, vừa từ từ uống, vừa ghé nhìn Diêu Thiên Hương lấy ra một quyển sách từ trong cái hộp đặt trên bờ.
Quyển sách này mỏng như cánh ve, được ngón tay ngọc của Diêu Thiên Hương mở ra, lộ ra hình vẽ rất sống động bên trong.
Trình Thiên Diệp “phụt” phun hết rượu ra ngoài.
“Này, này?” Diêu Thiên Hương ghét bỏ đẩy vai nàng: “Đây chính là tranh họa của thời nhà Đường, không dễ dàng có được đâu đấy, ngươi đừng làm hư của ta.”
“Ngươi, ngươi, ngươi.” Trình Thiên Diệp hung hăng nhéo cánh tay nàng ta một cái, hoặc có lẽ là không chịu nổi mà dùng hơi quá sức.
“A a, còn thế nữa hả?” Trình Thiên Diệp thẹn đỏ mặt.
“Đồ không có kiến thức, chỗ này của nam nhân đặc biệt yếu.” Diêu Thiên Hương hào hứng bừng bừng: “Chờ Kiều Sinh trở về, ngươi có thể thử xem. Bất luận thế nào, ngươi là Chúa công, khi ở cùng với hắn, không thể làm yếu thanh thế của mình.”
Vì vậy, hai khuê trung mật hữu, chen nhau trong làn nước ôn tuyền bồng bềnh lá đỏ xem một quyển sách “người lớn”, thăm dò cổng chính của tân thế giới.
Tin đại quân của Mặc Kiều Sinh dìm nước Kỳ Huyện không mất một binh, thành công chiếm được cứ điểm rất nhanh truyền về thành Biện Châu.
Tấn Việt hầu mừng rỡ, khao thưởng tam quân. Phong Mặc Kiều Sinh thành Phiếu kỵ tướng quân, tấn tước Công đại phu bậc bảy.
Tấn quân một đường hát vang tiến mạnh, áp đảo mọi nơi, dọn sạch từ Biện Châu thẳng đến Trung Mưu giáp Tấn quốc.
Trung Mưu nguyên là đất phong của công tử Chương - thứ đệ của Trình Thiên Vũ. Sau khi công tử Chương bị xử tử thì Trung Mưu rơi vào loạn lạc, sự quản lý nơi đây lâm vào hoàn cảnh hỗn loạn.
Mặc Kiều Sinh dẫn quân đến Trung Mưu, dùng thủ đoạn cường thế thu hết nơi đây vào quân.
Ở Trung Mưu, hắn dốc sức phổ biến tân chính y theo Biện Châu, chỉnh đốn quân vụ.
Các gia tộc có chút quyền quý bản địa tuy có bất mãn, nhưng xét thấy Mặc Kiều Sinh nắm binh quyền mang theo thắng lợi bước đầu, làm việc mạnh mẽ vang dội nên cũng thôi.
Những thế gia rải rác biên giới Tấn quốc này thì không gây nổi cơn sóng gì.
Nhưng giờ phút này, trong thành Biện Châu lại bắt đầu truyền ra một lời đồn đãi nhảm nhí.
Bất luận đầu đường cuối ngõ hay là trong quân triều đình đều có người dần dần bắt đầu bàn luận rằng Mặc Kiều Sinh nắm binh quyền ở Trung Mưu, chuyên quyền độc đoán, làm việc vô cùng ương ngạnh, không phải phúc của xã tắc.
Túc vệ trước điện Trình Phượng lặng lẽ nhìn thoáng qua Chúa công đang ngồi phê duyệt tấu chương.
Bên cạnh Trình Thiên Diệp có một thiếu niên tuấn tú đang đứng.
Vốn Thiên Hương công chúa thường xuyên oán trách rằng bên cạnh Chúa công hiếm khi xuất hiện người hầu nào có dung mạo xinh đẹp, bất luận nam hay nữ. Thế nhưng, vị thiếu niên này tuy màu da đã phơi nắng hơi ngăm đen, nhưng trong cử chỉ luôn mang theo thái độ mềm mỏng, khá quen thuộc với Chúa công.
Người này tên là Tiêu Tú, đã từng là luyến sủng của Chúa công, đã từng một lần tiếp xúc với Trình Phượng.
Trình Phượng không khỏi nhìn thêm vài lần.
Y nghe thấy Trình Thiên Diệp cười ha ha, nói với vị thiếu niên kia: “Vất vả cho ngươi phải bôn ba mấy bận rồi. Trương Phức mang đến tin tức này rất là quan trọng với ta.”
Trình Thiên Diệp đột nhiên ngẩng đầu lên, vẫy tay với y.
Trình Phượng đi đến trước bàn.
“Gần đây có nhiều lời đồn nhảm về Tiểu Mặc như vậy, có phải ngươi rất lo lắng cho hắn không?”
Trình Phượng cúi chào theo kiểu binh: “Ty chức không lo lắng nhiều cho Kiều Sinh.”
“Ồ?” Trình Thiên Diệp nhướn mày.
“Kiều Sinh chắc chắn sẽ không vì lời đồn đãi thế mà thay đổi. Việc sầu lo trong lòng ty chức chính là...”
“Ngươi nói đi.”
“Mặc dù hành động của Kiều Sinh có quá kích ở Trung Mưu, nhưng cũng không thể nhanh chóng truyền rộng rãi đến Biện Châu chúng ta như vậy. Thần thầm lo về nguồn gốc của lời đồn đãi này.” Trình Phượng nói ra suy nghĩ nấn ná nhiều ngày trong lòng.
“Ngươi rất nhạy bén đấy, Trình Phượng.” Trình Thiên Diệp gõ lên phần tấu chương trong tay: “Thật ra chúng ta không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Chỉ có hai nhóm người có khả năng gây ra chuyện này nhất, một là lão biến thái Hàn Toàn Lâm kia, hai là Khuyển Nhung mới vừa bị chúng ta đánh lui. Hàn Toàn Lâm ta tạm thời không quản được lão, nhưng Khuyển Nhung, đặc biệt là Ngôi Minh Sơn ở Trịnh Châu lại là đại họa trong lòng chúng ta.”
“Mặc kệ lần này là ai làm, nhưng bọn họ đã nhắc nhở ta. Chúng ta lấy kỳ nhân chi đạo, còn tạo ra kỳ nhân chi thân [1].”
[1] Câu này ý nói là Trình Thiên Diệp không những đi theo con đường tìm kiếm người tài mà còn tạo ra được nhân tài.
“Bọn họ muốn dùng lời đồn đãi nhảm nhí này hãm hại tướng quân của ta, chẳng lẽ chúng ta không biết làm sao? Có đôi khi, chiến tranh không nhất thiết chỉ nổ ra trên chiến trường. Âm mưu triều đình có thể sẽ dễ dàng đả bại một quân thần bách chiến bách thắng trên chiến trường hơn đấy.”