Bất Ngờ Lên Làm Thái Tử Phi

Chương 16: Chương 16




Nàng thích hắn!

Trái tim Cừu Thường Khiêm chấn động mãnh liệt, một hồi đau nhói nóng hừng hực khiến hắn không khỏi nhăn mày.

Đáng hận, nàng cũng chỉ có thể giống như hạt bụi bay qua hắn.

Bởi vì, chỉ có thể giữ được người, không thể để lại mạng. . . . . .

*********

Đồ ghê tởm, đi thì đi, có gì đặc biệt hơn người! Ban đầu nàng trăm phương ngàn kế muốn trốn? Ha, giờ thì vừa đúng lúc, giờ đã được như ý nguyện! Miệng lảm nhảm, khóe mắt vẫn còn ươn ướt.

Trong đêm, Mao Uy Long một thân một mình rời khỏi Cừu trang.

Lúc gần tối, Tiểu Mai mắt ngấn lệ đem một xấp ngân phiếu giao cho nàng, nói chủ tử giao phó, từ giờ hai người không còn quan hệ gì, còn tuyệt tình không cho phép nàng đề cập về chuyện từng cùng với hắn có một cuộc hôn nhân, nàng thậm chí không biết nguyên nhân tại sao.

Hơn nữa điều khiến nàng đau lòng nhất chính là, ngay lúc nàng thổ lộ tình cảm với hắn thì hắn lại đuổi nàng đi, như vậy chẳng phải quá rõ ràng rằng hắn không cần tình yêu của nàng sao? Hắn đem tình cảm của nàng chà đạp hoàn toàn, vì vậy trong cơn tức giận, dù Tiểu Mai muốn nàng sớm hôm sau hãy đi, nàng cũng không muốn, ngay trong đêm liền chạy mất dạng.

Đêm đã khuya, nàng đi vào rừng, bóng cây lay động giương nanh múa vuốt, dường như muốn nuốt trọn dê con lạc lối trong núi vào bụng, nàng càng chạy càng sợ hãi, giận dỗi đi chưa được hai bước vấp trúng rễ cây mây trật chân ngã xuống, mặt nàng dính đầy bùn đất, nàng nằm trên mặt đất, hốc mắt bỗng dưng nóng lên, tất cả uất ức, bất mãn, tức giận, trong nháy mắt toàn bộ cùng nhau trào ra, bật thành tiếng khóc.

“Thế tử phi?” Trong rừng tối đen đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to.

Nàng từ trong bùn ngẩng đầu lên. “Các ngươi là ai?” Vào lúc này, chỗ này lại có người gọi nàng?

“Chúng ta là đến lấy mạng của ngươi!” Mấy người che mặt, lộ ra ánh mắt dữ tợn.

“Muốn mạng của ta? Các vị đại ca, ta từng đắc tội với các vị sao?” Thâm thù đại hận gì mà muốn mạng nàng? Hơn nữa nàng có biết bọn họ sao? Nàng lau lau vết bùn đất trộn lẫn nước mắt dính trên mặt, mở to mắt, trong đêm tối không trăng cố gắng muốn nhìn rõ xem bọn họ là ai.

“Ngươi không có lỗi gì với chúng ta, nhưng đây là vận mệnh của ngươi, không thể oán trách ai được!” Nam tử dẫn đầu hung ác nói.

Số mạng, không oán ai được? ! Sao lời này nghe rất quen tai? Giống như có ai đó đã từng nói qua với nàng! Nàng kinh hãi, càng cảm thấy cổ quái. “Các ngươi nói rõ cho ta biết, tại sao đây là số mạng của ta” Chết là vận mạng của nàng? Nàng chau chặt chân mày.

“Đừng giả bộ, chuyện này tự ngươi rõ nhất, còn phải hỏi ta sao?”

“Nói nhảm, chuyện này nếu ta biết, còn làm phiền các ngươi nói làm cái gì?” Nàng vẻ mặt xem thường.

Tên dẫn đầu ngạc nhiên. “Ngươi không phải là nữ nhân của Cừu Thường Khiêm sao?” Hắn tựa hồ hoài nghi thân phận của nàng.

“Kia nhiều như vậy bỏ ——” câu nói nhảm này muốn thốt lên, nhưng đột nhiên nhớ tới lời dặn của Tiểu Mai, nàng từng nói tử quỷ kia muốn nàng sau khi rời khỏi trang cùng với hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, không được thừa nhận mình từng là Thế tử phi, nàng không tự chủ được hốc mắt liền đỏ.

Hừ, không thừa nhận thì không thừa nhận, nàng mới không cần thừa nhận từng là đồ bỏ Thế tử phi! “Ta không phải, các ngươi tìm sai người rồi!” Nàng đem nước mắt đang muốn trào ra nuốt trở lại.

“Sao có thể như vậy, chúng ta luôn đi theo nàng từ trong trang ra tận đây, nàng nhất định là Thế tử phi!” Một tên trong đám người bịt mặt nói.

Cừu trang canh phòng nghiêm cẩn, bọn họ không cách nào xông vào, nên mới đành ở ngoài thôn trang ôm cây đợi thỏ, thật vất vả mới có tin tức từ trong trang truyền ra rằng Thế tử phi muốn rời khỏi trang, bọn họ lúc này mới khóa đối tượng (xác định đối tượng), trong đêm khuya, vừa thấy nữ nhân duy nhất rời trang liền lập tức đuổi theo, cho nên không thể nào có nhầm lẫn.

“Thì ra là các ngươi đi theo ta, tại sao làm như vậy?” Mao Uy Long lúc này mới cảm thấy nguy hiểm.

“Vậy ngươi thừa nhận mình chính là Thế tử phi rồi hả?” Kẻ dẫn đầu trầm trầm cười một tiếng.

Nàng toàn thân sợ hãi. “Người nào. . . . . . Ai nói từ Cừu trang đi ra ngoài chính là Thế tử phi? Ta là nô tài trong trang, Tiểu . . . . Tiểu Xuân.”

“Tiểu Xuân?”

“Không sai, nếu ta thật sự là Thế tử phi, muộn như thế còn có thể một mình ở trong cánh rừng này sao? Lại còn chật vật như vậy!” nàng cố ý giả bộ đáng thương, thật may mắn nàng mới vừa ngã một vũng bùn nên trang phục bằng tơ lụa thượng hạng trên người đều nhiễm bẩn, hiện tại nhìn, thật là khó mà tin được mình đã từng làm một Thế tử phi được yêu chiều!

“Nguy rồi! Đại ca, chẳng lẽ thật sự tìm nhầm người?” Một gã bịt mặt khác khẩn trương nói: “Ta nghe nói Cừu Thường Khiêm kể từ sau khi đón dâu, đặc biệt sủng ái nữ nhân kia, còn bảo hộ rất chặt, đường đường một Thế tử phi sao có khả năng biến thành bộ dạng này, xem ra chúng ta đã nhận lầm rồi, vậy phải làm sao bây giờ?”

Ánh mắt kẻ cầm đầu dưới khăn vải rõ ràng chần chờ lo lắng. “Câm mồm!” Hắn giận dữ hung ác quan sát Mao Uy Long, “Ngươi thật sự không phải Thế tử phi, mà chỉ là nô tài?” Hắn hỏi một lần nữa.

“Ừ.” Nàng gật mạnh đầu, có chút nghẹn ngào, ngay cả đám người khó hiểu này cũng biết rõ Cừu Thường Khiêm cưng chiều nàng đến mức nào, đáng tiếc tình cảnh đã thay đổi, hôm nay nàng đã thành người đàn bà bị bỏ (tan học phụ). . . . . .

Tự nhiên sinh ra đau lòng.

“Hừ, vậy cũng chỉ có thể coi nha đầu này xui xẻo, các huynh đệ, chúng ta thà giết lầm còn hơn bỏ sót, giết nha đầu này!” Mắt hắn lộ sát khí.

Vừa nói xong, mấy người đó lập tức vung đao kiếm lên, tất cả đều không lưu tình bổ về phía nàng, nàng cả kinh thất sắc, trước mắt thấy mình sẽ phải mất mạng, toàn thân bất động không thể nhúc nhích được, sau một khắc, một bóng dáng lăng không tới (dùng khinh công bay đến), tay trái ôm người, tay phải vung trường kiếm, nhất thời, cả một mảnh đất gào khóc, người cụt chân, người đứt tay, mặt kinh hãi mất hồn.

Người mới tới toàn thân phiêu diêu xoay người bỏ rơi trường kiếm, khí lạnh đánh úp bốn phía, thi thể không nguyên vẹn vương vãi khắp nơi, đầu rơi xuống đất mắt vẫn còn mở to, không khí tràn ngập mùi sát khí, thật không dám tin!

*********

“Ngươi không phải là muốn ta đi sao, lại còn đem ta mang về đây làm gì?” Mao Uy Long làm mặt lạnh giận dỗi. Hắn đại khai sát giới cứu nàng, phi thân liền đem nàng quay về Cừu trang, giờ phút này nàng đang ngồi ở mép giường đá đá chân, bộ mặt ảo não, vô cùng sợ hãi khi nhớ lại tình cảnh giết người lúc đó.

Hắn đứng chắp tay, lặng lẽ.

“Ta chết rồi không phải vừa ý ngươi sao, sao không để cho cái đám cường đạo lưu manh đó giết chết ta đi có phải tốt lắm không, dù sao ngươi cũng hi vọng ta với Đại thế tử như ngươi không có quan hệ gì, nếu ta chết rồi, thì giữa ta và ngươi thật sự sẽ không còn có một chút quan hệ gì nữa!” vừa nói nước mắt vừa rơi như bão tố, nàng càng không cam lòng rơi lệ trước mặt hắn, chỉ có thể một mặt gạt lệ một mặt liều mạng hít lại nước mũi đang từ từ chảy ra, hình dáng này làm cho người ta vừa tức vừa thương.

Yên tĩnh.

“Không nói một lời, mặt cũng lạnh như vậy, dù sao ta đã người bị chồng bỏ, còn mặt mũi nào mà ở lại, ta sẽ không đổ lỗi cho ngươi, ta đi là tốt nhất!” Nàng hít một hơi, quật cường nhảy xuống giường. Nàng cũng có tự ái chứ, nàng không muốn dây dưa với hắn thêm nữa. Hơn nữa, khi nàng rời đi như vậy là tốt nhất, tránh khỏi tương lai sự việc bại lộ thật khó có thể dọn dẹp được.

Mao Uy Long đi tới cửa, nhưng càng bước càng chậm, giống như chân bị buộc một cục đá vậy.

Cừu Thường Khiêm vẫn đứng sững như pho tượng, keo kiệt không nói với nàng dù chỉ một câu.

“Tử quỷ! Ta dù có chết ở bên ngoài, cũng sẽ không liên lụy ngươi! Yên tâm đi!” Nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn trộm hắn, hắn vẫn không nói một câu, không khỏi giận giữ giống to lên.

“Ngươi, ngươi đi chết đi!” Nàng tức giận đến mức mắng to, xoay người bỏ đi.

“. . . . . . Đứng lại.”

Ơ, băng tan rồi, hừ! “Còn có lời gì cần phải nói sao?” Nàng dừng bước, thở hổn hển, mặt khiêu khích, thái độ tương đối phách lối.

“Nàng có thể không đi cũng được.” Hắn trợn mắt nhìn nàng một hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng.

“Không cần đi?” đầu tiên là đôi mắt đẫm lệ của nàng vằn lên căm giận bất bình, đột nhiên nàng xông tới hắn: “Tên đáng chết, ngươi cho rằng ngươi là ai? Muốn ta ở thì ta ở, muốn ta đi thì ra phải đi, ta hận ngươi! Ngươi đáng chết!” Một cỗ oán khí bộc phát toàn bộ, nàng đấm hắn đánh hắn liên hồi.

Đối với hành động của nàng, Cừu Thường Khiêm đầu tiên là sửng sốt, tiếp đến hắn dùng tay ấn nhẹ lên trán, nhắm mắt thật sâu để điều hòa khí tức, sau khi mắt ra, hắn chợt nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi!”

Mới vừa rồi, chân nàng vừa đi, chân hắn liền không nhịn được lo lắng đuổi theo, hắn cũng có lúc lo lắng cho một người. . . . . . lại còn là một nữ nhân.

Hơn nữa thấy nàng bị người ta vây giết, một cảm giác phẫn hận mất khống chế đột nhiên xuất hiện đến bây giờ vẫn còn khuấy đảo, không thể bình ổn lại, chỉ như vậy, nhưng hắn đã hiểu rõ, hắn tuyệt không thể để nàng chịu bất cứ tổn thương nào dù nhỏ nhất, nhưng con đường duy nhất để nàng không bị tổn thương đã mất, nàng không bao giờ… còn được an toàn nữa. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.