Nàng đột nhiên dừng tay: “Ngươi nói xin lỗi ta?” Trên mặt còn vương đầy lệ.
“Ừ, ta không nghĩ tới sự việc đã không còn kịp nữa rồi.” Từ giây phút hắn
cưới nàng, nàng đã không còn được an toàn, vốn hắn vẫn còn có một tia hi vọng, cho rằng nàng còn có thể toàn vẹn rút lui, sự thật chứng minh hắn đã sai.
Hắn không ngừng chống lại những xao động trong lòng,
nhưng vẫn không thể chống lại cảm giác muốn ôm chặt nàng, kích động hôn
vào cánh môi đỏ mọng của nàng.
Hắn không muốn nàng đi! Nhưng, càng không muốn nàng bỏ mạng!
Lập tức, hắn đưa tay vuốt gò má lem nhem nước mắt của nàng, đột nhiên có
chút buồn buồn: “Nàng thật sự không phải chỉ là hạt bụi qua ta chứ?” Đôi tay bỗng chốc căng thẳng, không, hắn sẽ không để cho nàng trở thành hạt bụi ấy!
Nàng không ngừng kinh hãi. “Có ý gì? Ngươi có điều gì đó gạt ta phải không?” Tại sao nàng mãi nghe không hiểu những điều hắn
nói? Tại sao có người muốn giết nàng? Cái gì là vận mạng của nàng? Đến
tột cùng có cái gì mà lẽ ra nàng phải biết, nhưng vẫn hồn nhiên không
biết?
Ánh mắt bá đạo kia vì câu hỏi này của nàng, trong phút chốc mất đi thần thái lạnh lùng, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, nghiêm chỉnh
nghiêm túc nhìn nàng, vẫn như cũ không trả lời vấn đề của nàng.
*********
“Thế tử phi, ngài có thể trở về thật là tốt.” Tiểu Mai nén lệ thút thít nói.
Nghe nói đêm qua là chủ tử tự mình đi tìm nàng trở về, sau khi trở về đám
người họ núp ở ngoài cửa, nghe Thế tử phi tức giận mắng chủ tử còn nghe
cả tiếng quyền cước, lạ thay chủ tử cũng không lên tiếng, để cho nàng
phát tiết, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi ! Thử hỏi,
ai có thể vô lễ với chủ tử như vậy? Theo quy củ của hoàng triều, kể cả
là hoàng thân nữ quyến cũng không thể ghen tuông mắng mỏ nam tử của
hoàng tộc, nhưng Thế tử phi không chỉ dùng tài hùng biện, cả đánh cũng
đánh rồi, hành động kinh thế hãi tục thật sự gây ra một phen sợ hãi cho
đám tôi tớ.
“Tiểu Mai, ngươi nói xem việc ta gả cho tướng công,
cùng với cái người gọi là Thái Thượng Hoàng có liên quan gì không?” Mao
Uy Long nhớ lại một chút dấu vết.
“Thái Thượng Hoàng, ngài biết Thái Thượng Hoàng?”
“Chính là ta không biết mới phải hỏi ngươi!” Mao Uy Long không nhịn được nói.
“Thái Thượng Hoàng là phụ hoàng của đương kim hoàng thượng đã thoái vị, nghe
nói sau khi ngài thoái vị đã một thân một mình Vân Du Tứ Hải.”
“Vậy thì có quan hệ gì đến ta?” Nàng nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra nguyên
nhân, nhưng nàng nhớ rõ ràng tướng công cùng với ông bố chồng Vương Gia
cũng từng đề cập tới người này, người này hiển nhiên có quan hệ với số
mạng của nàng . . . . . Không, có quan hệ với cái “Nàng” đó, nàng chỉ là thế tên của “Nàng”, cũng thuận đường thế mệnh của “Nàng” . . . . . .
Nàng cả kinh.
“Thế tử phi, ngài sao vậy, sao đột nhiên lại đề cập tới Thái Thượng Hoàng? Ngài nhớ đến cái gì sao?” Tiểu Mai hỏi.
“Ách. . . . . . Không có gì.” Tay khoát khoát vuốt ngực đang nhảy lên rối loạn. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ?
*********
*********
“Sao chàng không thuê người làm?” Mao Uy Long liếc xéo nam nhân.
Từ sau khi trở về phủ, người này không biết vì sao, luôn đi theo nàng,
không, nói chính xác là luôn buộc nàng ở bên người, hắn đi tới đâu nàng
đều phải đi theo tới đó.
Lúc mới đầu nàng còn ngọt ngào như mật
theo lên theo xuống hắn, dù sao thì khối băng này cũng chịu trói buộc
một nữ nhân luôn làu nhàu như nàng ở bên cạnh, đúng là vô cùng khó, liên tục như vậy sau 3 ngày nàng chịu không nổi phải gào lên, bởi vì hắn
càng ngày càng “Biến thái”, ánh mắt cơ hồ một khắc cũng không rời khỏi
nàng, trừ lúc đi nhà xí, những lúc khác chỉ cần nàng vừa muốn chuồn êm
đi làm việc riêng, chẳng hạn như cùng Tiểu Mai xuống phòng bếp uống trộm một chút rượu mơ quý của đầu bếp, hắn không tìm thấy người liền trở mặt nổi điên, lập tức lật tung khắp Cừu trang, cho đến khi nàng bình yên
xuất hiện mới thôi.
“Ta đang tự mình làm việc?” Hắn lườm nàng một cái, cúi đầu tiếp tục thẩm duyệt báo cáo tình hình nông thu (thu hoạch
nông sản) do Tuần phủ Xuyên Cũng vừa mang tới.
“Chàng đã đang làm việc, sao còn lôi kéo ta ở nơi này ngẩn người cùng chàng?” Nàng bất mãn kháng nghị.
Hắn cũng không thèm để ý đến bộ dáng kháng nghị không hiệu quả của nàng, chuyên tâm thẩm duyệt báo cáo trên tay.
“Chàng!” Nàng bực bội dậm chân, cái tảng băng đáng chết này, đang ngược đãi nàng sao? Đáng ghét! Đáng ghét vô cùng!
Nhìn chằm chằm vào cái người giống như đang chuyên tâm vào công việc kia, mắt nàng nhíu lại.
Hắc, lúc này không chuồn êm thì đợi đến bao giờ? Nắm chặt cơ hội, nàng nhón
chân, giống như ăn trộm nhanh chóng vọt ra cạnh cửa, chỉ một bước nữa,
chỉ cần xoải một bước nữa nàng sẽ được tự do ——
“Nàng phải đi đâu à?” Trong giọng nói của hắn mang theo ý tứ cảnh cáo nguy hiểm.
Mao Uy Long chán nản rụt chân lại. Hắn không phải đang chuyên tâm làm việc
sao? Người này có thể một lúc làm hai việc sao, hay công việc làm Thế tử gia của hắn là nghề phụ, nhìn chằm chằm nàng mới là việc chính của hắn? !
Đáng hận! Nàng hằm hằm nhìn hắn. “Ta muốn đi nhà xí!” Nàng chu mỏ, không tin là hắn không cho phép!
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt linh hoạt của nàng, nhìn điểm sáng chớp động giảo hoạt trong mắt kia, Cừu Thường Khiêm thầm than một tiếng, có chút mềm
lòng. “Đi nhanh về nhanh, không được lề mề quá lâu.” Chắc là không thể
kìm nén được nữa rồi, hắn cố ý để cho nàng đi hóng mát một chút.
Nàng vừa nghe, lập tức nhếch môi cười duyên với hắn, nụ cười của nàng làm
mềm hoá đường cong trên gương mặt mới vừa lạnh lùng của hắn
Không nhịn được vui mừng như vừa được đặc xá, nàng xông đến, hôn hắn một cái
kêu thật to, làm cho nụ cười của hắn càng thêm mở rộng, cơ hồ muốn thu
lại cũng không được, người ta nhìn vào chắc chắn sẽ lầm tưởng rằng trời
sinh hắn vốn có sẵn cười rất đáng yêu.
Nhìn nàng hưng phấn như
chú chim non xông ra cửa, hắn mỉm cười buông sách vở trong tay xuống,
khi bóng lưng nàng sắp biến mất, hắn khép mắt, nếp nhăn khi cười còn mơ
hồ lưu lại trên mặt.
“Biểu ca?” Hỉ Nhi vào thư phòng đúng lúc bắt gặp được thần sắc chưa từng có của hắn, trong lòng có chút giật mình.
Biểu ca đang cười sao? Không phải nàng nhìn nhầm chứ?
Cừu Thường Khiêm mở mắt ra, nhìn về phía người vừa bước vào. Trên mặt nếp
nhăn khi cười đã biến mất, vẫn là một vẻ lạnh lùng như cũ.
Nàng quả nhiên là nhìn lầm rồi.
“Chuyện gì?” Hắn nhàn nhạt hỏi, lại khép mắt.
“Ta. . . . . Ta chỉ là muốn hỏi huynh, muốn xử phạt biểu tẩu thế nào?” Hỉ Nhi nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn, thử hỏi.
Con mắt đẹp đen nhánh của hắn chậm rãi mở ra .”Xử phạt cái gì?”
“Biểu tẩu thân là nữ quyến của hoàng tộc, không thể đánh phu quân, chuyện này nghe nói bác gái cũng biết, lão nhân gia rất khiếp sợ đấy.” Nếu không
phải là bác gái đang bế quan (biệt lập, ở một mình) niệm Phật, chắc chắn đã sớm cho gọi nữ nhân Mao Tiểu Long kia đến trước mặt phạt thật nặng
rồi.
“Có ai nói cho Người (mẹ ta) biết sao?” Hắn không vui nhíu mày.
“Chủ tử bị người khác ác ngôn (nói những lời độc ác) còn tay đấm chân đá,
chuyện này toàn bộ Cừu trang đều biết, sao có thể giấu giếm Người được?” Nàng giận dữ nói. Nữ nhân này vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung),
dám động thủ với biểu ca, thật đáng chết, biểu ca chắc chắn không cho
phép loại chuyện như vậy xảy ra, chắc chắn sẽ trừng phạt nặng nữ nhân
không biết trời cao đất dày kia!
“Bởi vì Tiểu Long gặp phải một chuyện, quá sợ hãi nên mới như thế.” Hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt không cảm xúc.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng lập tức tò mò hỏi.
Cừu Thường Khiêm nhìn nàng một cái. “Không phải chuyện của ngươi.” Hắn cứng nhắc với nàng, dường như là mất hứng với sự hiếu kỳ dư thừa của nàng.
Mặt Hỉ Nhi ửng đỏ, càng giận hơn. “Nhưng biểu tẩu vi phạm chuẩn mực, làm nhục hoàng thân, huynh không tức giận chuyện đó sao?”
Hắn lạnh nhạt lườm nàng một cái. “Đây là chuyện giữa phu thê chúng ta, liên quan gì đến người ngoài? Vi phạm chuẩn mực cái gì?” Hắn khinh thường hừ lạnh.
Mặt nàng nóng lên, nàng cảm thấy hình như biểu ca đang
trách nàng nhiều chuyện, nàng không tin biểu ca sẽ mặc cho một nữ nhân ở trước mặt hắn la lối om sòm, hôm nay nàng đến tìm hắn để chứng thực
thật giả của chuyện này, thật không ngờ hắn càng bảo vệ nữ nhân kia
nhiều như vậy, phẫn hận (phẫn nộ + uất hận) trong lòng thoáng chốc bùng
lên. “Biểu ca, chẳng lẽ huynh thật sự không hề hối hận vì đã cưới một cô nương hoàn toàn không tương xứng với huynh như vậy sao?” Nàng không
nhịn được hỏi.
Ánh mắt hắn vắng lặng, bình tĩnh quan sát nàng,
khiến tim nàng đập rộn lên, cả người không được tự nhiên. “Hỉ Nhi, ngươi nghe đây, Tiểu Long là vợ của ta, ngươi là biểu muội của ta, thân phận
của các ngươi đã định, điều này cả đời không thể thay đổi, nếu muốn thay đổi, trừ phi có người chết!” Hắn nói xong lời ác độc, hi vọng nàng bỏ
đi ảo mộng, đừng lãng phí tâm tư vì hắn nữa.
Nàng cắn môi vô cùng tức giận. “Biểu ca, huynh” Hắn vẫn biết lòng của nàng, lại làm như
không thấy, giờ phút này còn nói những lời này với nàng, nàng không cam
lòng, nàng không tin hắn thật sự động lòng với Mao Tiểu Long!
“Thế tử gia, không xong!” Lý Văn đột nhiên mặt trắng bệch vọt vào thư phòng, trên mặt thấy rõ sự hốt hoảng.
“Chuyện gì?” Hắn hé miệng.
“Không xong, Thế tử phi ——”