“Nàng làm sao?” Cừu Thường Khiêm đột nhiên đứng dậy, vội hỏi.
“Thế tử phi, người, người trúng độc!” Lý Văn lấy hơi, rốt cuộc nói ra.
“Cái gì?” Khuôn mặt đẹp tựa thần linh của hắn lúc này tàn bạo (tàn nhẫn hung ác) giống như ác ma.
Bọn họ dám? !
*********
*********
Hắn tỉnh táo, hắn lạnh lùng, hắn lãnh khốc, đây là tính tình của hắn. Từ
trước đến nay, tất cả những điều mọi người thấy đều là sự máu lạnh tuyệt tình của hắn (gốc: lãnh tuyệt = lãnh huyết tuyệt tình), nội tâm kịch
liệt, nóng bỏng như lửa của hắn, thủy chung son sắc của hắn không ai có
thể nhìn thấu, nhưng giờ phút này, bộ mặt không muốn người biết này đã
bộc lộ trước mắt tất cả mọi người, chỉ vì nữ nhân của hắn bị trúng kịch
độc, tất cả thầy thuốc đều bó tay hết cách.
“Ngươi nói cái gì? Có giỏi nói lại một lần nữa xem!” Cừu Thường Khiêm sát ý (ý muốn giết
người) nồng đậm, giống như La Sát đẫm máu gào thét với đám đại phu (thầy thuốc).
Lửa giận của hắn bùng phát từ lúc đại phu nói cho hắn
biết Thế tử phi trúng độc quá nặng, thuốc dùng không có hiệu quả, hoàn
toàn không khống chế được.
“Khởi. . . . . . Khởi bẩm Thế tử gia,
Thế tử phi trúng một loại kịch độc truyền thống của Lê quốc, loại độc
này đến nay không có người nào có thể giải, sáu người chúng tôi không ai có thuốc giải độc, thật sự không thể làm gì được.” Tay của người đại
phu già run kêu một cái, không thể không mở miệng nhắc lại.
Hắn
là đệ nhất danh y Xuyên Cũng (thầy thuốc nổi tiếng giỏi nhất Xuyên
Cũng), chuyên chữa trị bệnh cho các quý tộc, lần này Thế tử phi trúng
độc bất ngờ, dĩ nhiên hắn lập tức được truyền vào trang chữa trị, vì cẩn thận, hắn còn mang theo mấy đồ đệ bên cạnh, tất cả đều là những người
có chỗ đứng trong giới thầy thuốc Xuyên Cũng, nhưng cả sáu người họ
không một ai có thể giải được kịch độc trên người nàng, mắt thấy sinh
mạng Thế tử phi từ từ biến mất, Thế tử gia lạnh lùng lửa giận đè nén
phút chốc bộc phát, một dạng hình thái mà bọn hắn chưa từng thấy trước
đây, họ sợ tới mức vỡ mật, không biết làm sao cho phải.
“Đồ vô dụng, không cứu được người, giữ các ngươi lại có ích lợi gì!” Thanh âm hắn lạnh lẽo.
“Thế tử gia, tha mạng !” họ sợ đến mức lập tức quỳ xuống.
“Đáng chết!” Hắn điên cuồng giận dữ phất tay áo, ngay tức khắc hạ lệnh giết sạch.
“Thế tử gia, xin bớt giận!” Lý Văn ở một bên không thể không mở miệng cầu
xin. Chủ tử mặc dù lạnh lùng không hiểu tình người, nhưng tuyệt đối
không lạm sát kẻ vô tội, thậm chí ít khi giận dữ, nhưng lúc này chủ tử
lại không giống trước đây, tựa hồ muốn đại khai sát giới (editor: mở ra
thế giới giết chóc, nói đơn giản là đang muốn giết người), ngay cả hắn
cũng sợ đến mức không biết phải ứng đối ra sao.
“Câm mồm, đám
người này lại dám nói những lời đại nghịch như vậy, dám nói Tiểu Long
không thể cứu chữa, đã như vậy, bọn họ nên chôn theo, tất cả đều đáng
chết!” Hắn cuồng bạo (cuồng nộ bạo phát) kinh người, khí lạnh xâm nhập
khiến mọi người trong lòng run sợ, mấy đại phu đã sớm xụi lơ ngã trên
mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha mạng.
Lý Văn thấy thế,
không dám nhiều lời, mồ hôi lạnh chảy ròng lập tức lui qua một bên. Bất
kể thế nào cũng không nghĩ tới, Thế tử phi lại khiến cho Thế tử gia lãnh tình (lạnh lùng không tình cảm) nổi cơn điên, đại khai sát giới!
Hắn đồng cảm nhìn mọi người đang run rẩy, mạng của bọn họ khó cơ hội giữ được rồi. . . . . .
“Tướng. . . . . . Tướng. . . . . . Công. . . . . .” Một thanh âm yếu đuối từ trên giường phát ra.
Toàn thân Cừu Thường Khiêm cứng ngắc, trong phút chốc tâm tình sôi trào mãnh liệt, nhưng hắn nhắm mắt lại, điều hòa hô hấp, hắn nhanh chóng khống
chế tâm tình nguy hiểm của mình, bước nhanh đến chiếc giường. “Tiểu
Long?”
“Chàng. . . . . . Đang tức giận sao?” ba ngày trúng độc
ngắn ngủi, hai má nàng đã lõm xuống, mất hết nguyên khí, cơ hồ mạng đã
sắp tắt.
“Không có!” Hắn trở về vẻ dứt khoát, âm thanh khàn khàn khô khốc.
“Vậy. . . . . . Tại sao mọi người quỳ đầy đất?” Nàng ngủ mê man đã rất lâu,
vừa mới miễn cưỡng mở mắt, liền nhìn thấy một nhóm người quỳ trước
giường. Họ là ai?
“Bọn họ đều là lũ người đáng chết!” Mặt của Cừu Thường Khiêm không có một chút sắc màu ấm áp nào.
“Thế tử phi, bọn họ đều là đại phu đến chữa trị cho ngài.” Tiểu Mai ở một
bên cắn răng liều mạng xen vào. Có lẽ khi Thế tử phi mở miệng còn có thể cứu được đám người kia.
Chỉ là khi Tiểu Mai vừa nói xong, nàng
nhận được ánh nhìn căm tức của Cừu Thường Khiêm, thân thể nàng co rụt
lại, sợ đến mức núp vội sau lưng tổng quản, nàng biết nàng đã chọc giận
Thế tử gia, nàng không chết thì cũng chỉ giữ được nửa cái mạng, nàng sợ
run lẩy bẩy.
“Đại phu? Tướng công. . . . . . ta không thể cứu được nữa sao?”
“Nói bậy, nàng sẽ không có việc gì đâu, ta cũng sẽ không cho phép nàng rời
khỏi ta!” Hắn nắm tay chặt nàng, căng thẳng không ngừng tăng lên.
“Nếu đã vậy. . . . . . để đám người kia đi đi, không còn việc của bọn họ nữa rồi.”
Hắn yêu thương không thôi nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt gương mặt vốn vô
cùng tinh xảo của nàng, thế nhưng lúc này nố đã khô cằn, hắn lại sinh ra tức giận: “Không được?” Hắn quả quyết cự tuyệt.
“Nhưng. . . . . .”
“Đừng nói nhiều nữa, ảnh hưởng nguyên khí (sinh lực).” hắn xụ mặt xuống ngay
lập tức, gương mặt kiên cường trở nên âm trầm hơn cả quỷ.
Giờ
phút này sự tức giận của hắn cho dù là ai cũng không thể hít thở bình
thường, trừ phi những người này có thể làm cho nàng cải tử hồi sinh.
Ánh mắt nàng càng thêm rệu rã, tinh thần cũng không tập trung được, càng
không đủ sức cứu giúp những người sắp bị chôn theo nàng kia.”. . . . . . Tướng công, ta đang khóc à. . . . . . Ta cảm giác khóe mắt ẩm ướt?”
“Đúng vậy, đừng khóc, không sao đâu.” Hắn xanh cả mặt, đôi tay phát run lau đi vết máu trên khóe mắt nàng, lòng hắn đầy kinh sợ.
Mọi người kinh hãi, đưa mặt nhìn nhau, nhưng không ai dám nhiều lời.
Cừu Thường Khiêm che giấu che giấu thật kĩ sự sợ hãi đang muốn sụp đổ trong lòng. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy sợ hãi, hắn có thể trầm mặc
đối diện với tất cả, nhưng hiện tại hắn không thể tỉnh táo đối mặt với
sự thật là nàng sắp biến mất trên thế gian này mãi mãi, cho đến bây giờ, hắn không còn hoài nghi tình cảm của hắn dành cho nha đầu này nữa, hắn
tại sao vẫn không có cách nào để buông tay, hắn không thể buông tay
được. . . . . .
Trái tim không nghe lời co rút mãnh liệt hơn,
khiến hắn cảm thấy hít thở không thông, hắn càng hận hơn khi hắn không
thể cứu được cho nàng!
“Chàng. . . . . . chàng cũng trúng độc
sao? Tại sao. . . . . . Mặt của chàng cũng tái nhợt. . . . . . như thế?
Lại còn. . . . . . Đổ mồ hôi?” Nàng nỗ lực nhìn hắn.
“Ta. . . . . . Có sao? Nàng nhầm rồi.” Cổ họng của hắn khô khốc cơ hồ không thốt nên lời.
“Vậy sao. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Ta nên ngủ thêm một chút thì tốt hơn. . . . . . Có phải không?” Nàng yếu đuối cười, khóe miệng lại trào ra
một chút đỏ tươi.
Cừu Thường Khiêm lạnh cả sống lưng, hắn lén
giúp nàng lau đi vết máu. “Ừ, ngủ đi, khi tỉnh lại độc trên người nàng
sẽ hết.” Hắn nuốt khan khó khăn nói.
“Tốt. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, nàng đã mê man thiếp đi.
Hắn nắm chặt tay nàng, trong lòng lại không ngừng hoảng sợ, thật lâu không
ngẩng đầu, càng không nói một câu, mọi người lặng im, không dám thở
mạnh, chỉ sợ phát ra một thanh âm nhỏ thì họ sẽ trở thành những thi thể
đầu tiên bị chôn theo.
“Đại phu, ta hỏi lại một lần nữa, Tiểu Long thật sự không thể cứu?”
“Này. . . . . . Nàng đã thất khướu chảy máu (bảy lỗ: hai tai, hai lỗ mũi, hai mắt, miệng), e rằng không qua nổi hai ngày nữa.” Lão đại phu thanh âm
run run vừa nói xong, mọi người kinh ngạc thở hốc. Lão đại phu này không muốn sống nữa sao, lúc này còn giám nói thật?
Chỉ thấy lão đại
phu vẻ mặt già nua run rẩy, thực ra hắn cũng muốn nói dối, nhưng chuyện
này căn bản không lừa gạt được, bởi vì Thế tử phi đã xuất hiện dấu hiệu
tử vong, thực sự chống đỡ không được bao lâu, đến lúc đó thêm một cái
tội nói láo kết quả sẽ thảm hại hơn, nên đành phải nói thật.
“Hai ngày?” Con ngươi âm trầm nhiễm một tầng khí lạnh.
Mọi người rợn cả tóc gáy, hàm răng run rẩy va vào nhau như muốn phát ra tiếng.
Cừu Thường Khiêm lần nữa ngẩng đầu lên, như cột băng lạnh lẽo. “Tổng quản!”
“Có nô tài.” Thanh âm của Lý Văn có chút run rẩy.
“Trừ lão đại phu, tất cả những kẻ vô dụng này mang chém hết cho ta!”
“A!” Mọi người vừa nghe, toàn bộ gào khóc thành tiếng, người trên giường còn chưa chết, những người chôn theo đã sẵn sàng chờ nàng.
Vương phi nghe chuyện chạy tới cũng không dám tin đứa con trai lạnh lùng của nàng lại vì một nữ nhân trên giường, trở thành Diêm Vương đẫm máu, còn Hỉ
Nhi vô cùng hoảng sợ.
Đây không phải biểu ca mà nàng biết, hắn sẽ không vì một nữ nhân mà điên cuồng đến vậy. . . . .