Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em

Chương 9: Chương 9: Bởi vì Cố Trầm không thích.




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đến khi xuống đến tận bãi đậu xe dưới đất, lên xe của Giản Tang Du thì trò chơi của Giản Gia Lãng cũng tan tành, Giản Gia Lãng tuyệt vọng ngồi vào ghế phụ ai oán thở một hơi thật dài, sau đó mới tâm trạng hỏi: “Chị, hôm nay chị đi trộm được gan hùm mật báo ở đâu đấy?”

Nếu không phải là trộm được gan hùm mật báo, sao chị cậu dám thách thức anh Cố Trầm?

Anh Cố Trầm không phải đã vác chị cậu vào phòng ngủ thay đồ rồi hay sao? Sao chị cậu còn dám lén lút bỏ chạy?

Giản Tang Du đang tranh thủ thời gian trang điểm, căn bản không để ý đến Giản Gia Lãng, đổi lại là bình thường Giản Tang Du đúng thật là không dám thi gan với Cố Trầm, càng không dám nói một tiếng “Không” với Cố Trầm, nhưng bây giờ không như trước nữa.

Hôm nay Giản Tang Du sống chết cũng phải mặc bộ này ra khỏi nhà, nếu như Cố Trầm tức giận, cùng lắm thì ly hôn thôi!

Dù sao cô cũng muốn ly hôn kia mà!

Sống lại quay về thời điểm một năm trước khi ly hôn, cô kiếm thêm được một năm tự do, không phải càng tốt hơn hay sao?

Giản Tang Du đánh son môi xong, Giản Gia Lãng không nhịn được mà khen cô một câu: “Chị, hôm nay chị đẹp một cách khác thường, đến ngay cả em cũng cảm thấy chị giống như là biến thành người khác vậy. Chị nhìn chị xem, rõ ràng là rất xinh đẹp, dáng người lại chuẩn, trước đây sao lại cứ ăn mặc như bà cô già thế? Cả ngày phơi mặt mộc, đến son cũng không đánh.”

“Bởi vì Cố Trầm không thích chứ sao.” Giản Tang Du bình thản đáp lời, cất son môi vào trong túi, sau đó lấy điện thoại ra tách tách nhắn tin cho Cố Trầm nói với anh rằng cô và Giản Gia Lãng chờ anh dưới bãi đậu xe.

Giản Tang Du có gan chạy xuống trước, nhưng không có gan dám không đợi Cố Trầm, bởi vì chọc cho Cố Trầm giận, không phải chỉ là chuyện ly hôn đơn giản như vậy đâu, lúc Cố Trầm cáu lên vẫn đáng sợ lắm.

“Thế tại sao hôm nay chị phải thay đổi thành như vậy?” Giản Gia Lãng cảm thấy cậu có chút không hiểu nổi chị mình, Cố Trầm rõ ràng là tỏ thái độ không thích chị cậu mặc như vậy, bằng không cũng sẽ không khiêng người vào phòng ngủ, nhưng mà chị cậu vào phòng rồi mà cuối cùng vẫn không thay đồ.

Giản Tang Du trực tiếp quăng cho Giản Gia Lãng một ánh nhìn “Chú mày bị ngớ ngẩn à?” Cô uể oải trả lời: “Hôm nay chị thích mặc như vậy, Cố Trầm anh ta thì có là gì? Dựa vào đâu mà chị phải mặc đồ theo sở thích của anh ta?”

Còn Cố Trầm không là gì trong miệng Giản Tang Du giờ khắc này đang đứng trong phòng khách trong nhà tìm người, anh không thấy Giản Tang Du và chiếc váy đỏ thay ra trong phòng ngủ, cũng không thấy chiếc váy trắng kia đâu, cũng không nhìn thấy Giản Tang Du và Giản Gia Lãng ở phòng khách.

Cho đến khi anh cầm điện thoại lên thấy tin nhắn, Cố Trầm mới biết người đã đợi anh ở dưới bãi đậu xe, anh thay quần áo xong lập tức ra khỏi nhà. Xe của Giản Tang Du rất dễ tìm, đỗ ngay ở vị trí tiếp giáp thang máy, Cố Trầm nhìn thấy Giản Gia Lãng đã ngồi ở ghế phụ lái, anh mới kéo cửa sau ngồi vào.

Giản Tang Du vừa nghe được tiếng đóng cửa liền nhanh chóng khởi động xe lái ra ngoài, còn cẩn thận quan sát vẻ mặt sau khi phát hiện ra cô không thay đồ ra của Cố Trầm qua gương xe.

Rất tốt, quả nhiên là vẻ mặt tối sầm nhìn chằm chằm cô, do dự không biết có cần ném cô về nhà không.

Xe đã lái ra khỏi tiểu khu, Cố Trầm cuối cùng cũng không nói lời nào, cả người ngồi ngay ngắn trên ghế sau, anh đã cởi bỏ quân phục mặc vest vào, không nói một lời nghiêm mặt lại cực kỳ giống như lãnh đạo cấp cao chuẩn bị đi thị sát tình hình.

Khí thế của anh mạnh mẽ đến nỗi Giản Gia Lãng cũng lặng lẽ thoát game cất điện thoại vào túi, im thin thít học theo tư thế của Cố Trầm ngoan ngoãn ngồi trên vị trí phụ lái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.