Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tối nay mẹ em tổ chức sinh nhật, trong nhà bày tiệc, mời đông người lắm.” Giản Già Lãng vội vàng trả lời, sau đó thuận miệng hỏi một câu: “Anh rể muốn đi cùng bọn em không?”
Lời này của Giản Già Lãng vừa thốt ra thì cánh tay đã bị Giản Tang Du bắt được, véo một cái thật đau, đau đến nỗi nhăn nhó mặt mũi.
Giản Già Lãng không hiểu gì quay đầu liếc mắt nhìn Giản Tang Du, chỉ thấy cô dùng khẩu hình nói với cậu một câu:
“Ngứa mồm à?”
Đọc ra được câu này của Giản Tang Du, Giản Gia Lãng ngẩn tò te một hồi, lát sau mới phản ứng lại, chị cậu là không có ý định để anh rể về nhà cùng mình đây mà.
“Chờ tôi một lát, tôi đi tắm rửa thay quần áo.” Cố Trầm lưu loát buông ra một câu rồi quay người đi vào phòng.
Không biết không nhớ là một chuyện khác, nếu đã về nhà rồi, biết được mẹ vợ tổ chức sinh nhật, thân là con rể Cố Trầm đương nhiên nên đến làm tròn phép tắc.
Nhìn thấy Cố Trầm đi vào trong phòng, vai của Giản Tang Du hạ xuống, chỉ có điều cô thả lỏng có hơi sớm, mấy giây sau, Cố Trầm lại quay lại, đứng ở cửa phòng ăn nhìn Giản Tang Du đang quay lưng lại với mình, ánh mắt dừng trên tấm lưng của Giản Tang Du.
Cố Trầm lúc này mới phát hiện không phải anh nhìn lầm, bộ váy Giản Tang Du đang mặc không chỉ xẻ tà dưới chân, mà phía sau lưng gần như là trống không, chỉ có một lớp vải voan mỏng manh, tấm lưng trắng mịn như ngọc của cô thoắt ẩn thoát hiện lộ ra.
“Giản Tang Du, vào phòng thay bộ váy khác đi.”
Lại là kiểu gọi đầy đủ tên họ người ta ra, lại là kiểu nói chuyện giọng điệu ra lệnh.
“Tôi không thay!”
Trong lòng Giản Tang Du âm thầm cự tuyệt một trăm lần, bất cứ lúc nào kêu cô thay đồ cũng được, chỉ có hôm nay là không được, hôm nay cô nhất định không mặc bộ nào khác bộ này!
Nghe thấy Giản Tang Du từ chối yêu cầu của Cố Trầm nhanh như vậy Giản Gia Lãng ngay lập tức bật ngón cái với Giản Tang Du. Trời ơi, không hổ là người gả cho Cố Trầm, lá gan quả là không tầm thường.
Nhưng Giản Gia Lãng cũng nhận ra hôm nay chị cậu mặc đồ không giống với phong cách lúc trước, trước đây Giản Tang Du nhất định sẽ không mặc kiểu trang phục màu mè và gợi cảm như thế này, trong tủ quần áo của Giản Tang Du phần lớn đều là quần áo tương đối bảo thủ, kể cả những bộ lễ phục mặc trong những dịp đặc biệt cũng vậy.
Thẳng thắn mà nói, Giản Tang Du rất xinh đẹp, ngủ quan tinh xảo, đến da dẻ cũng đẹp đến mức làm người ta ghen tị, lại thêm cả dáng người được trời cao ưu ái. Hôm nay cô mặc chiếc váy như vậy, ngay cả Giản Gia Lãng cũng cảm thấy trước mắt sáng lên, chị gái của cậu cuối cùng cũng không còn là cô gái không biết ăn diện nữa rồi.
Cố Trầm cau mày, trực tiếp đi ra vác Giản Tang Du lên như khiêng bao cát khiêng thẳng vào phòng ngủ. Cửa đóng sầm lại kêu “rầm” một tiếng. Anh thả Giản Tang Du xuống giường, vươn tay lấy một bộ lễ phục màu trắng treo trong tủ quần áo ném về phía Giản Tang Du: “Thay.”
Vất lại một câu này xong anh mới đi vào phòng tắm tắm rửa.
Giản Tang Du bị khiêng nên đơ luôn, nằm trên giường tức giận đến nỗi nện thẳng một cái xuống giường.
Liếc qua bộ lễ phục vốn dĩ cô tính chuẩn bị mặc vào hôm nay bị vứt trên người mình, Giản Tang Du nghiến răng vò cái váy giá cả không hề rẻ lại thành một cục nhét xuống gầm giường, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào truyền tới từ phòng tắm, cô nhanh chóng túm lấy túi trang điểm của mình sau đó lén lén lút lút mở cửa trốn ra khỏi phòng ngủ.
“Gia Lãng, đi mau, chúng ta xuống lầu đợi anh ấy.” Giản Tang Du hạ thấp âm lượng gọi Giản Gia Lãng đang ngồi chơi game ở phòng khách, một tay xách hai cái túi và giày, tay còn lại tóm lấy cổ áo của Giản Gia Lãng chạy ra ngoài.
“Chị! Buông ra! Buông ra! Chết mất! Chết mất!” Giản Gia Lãng tức giận gào thét, đôi mắt vẫn dán vào trò chơi trên điện thoại, kết quả bị Giản Tang Du đá cho một phát, tiếng kêu gào thảm thiết cũng vội vã thu lại.