Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 17: Chương 17: Hồng Hạnh (thượng)




Thanh lâu kín chỗ̃, quy nô vội vã qua lại, mỗi đóa hồng hạnh mềm mại yêu kiều. Tay áo phất cao, nét mặt tươi cười như hoa.

“Thiếu gia, ngài đã tới, mau mời vào bên trong.”

“Ai u, ai đây, Tôn công tử ngài khoẻ chứ, sao một thời gian không có tới đây vậy, chẳng lẽ là đã quên Dao Trì nhà chúng ta rồi sao?”

“Ma ma sao lại nói vậy, không phải là bây giờ ta đã tới rồi sao. Ta thế nào có thể quên Dao Trì muội muội được chứ, bất quá ma ma, ta nghe nói buổi tối hôm nay người muốn xuất ra một người mới, nghe nói cô nương kia đẹp như thiên tiên!”

Tú bà che mặt mỉm cười:

“Hoá ra là Tôn công tử nhớ thương tiểu Hồng Hạnh nhà chúng ta đấy chứ, ngươi vào bên trong nhìn đi, nhiều người như vậy, tất cả tới đây đều là vì cô nương Hồng Hạnh đó.”

Người được gọi là Tôn công tử cười cười nói:

“Ma ma, người yên tâm, tiền không phải là vấn đề, chỉ cần người giúp ta ôm được mỹ nhân về, ta sẽ không bạc đãi người đâu!”

Tú bà đẩy Tôn công tử ra một chút, nói:

“Như Xuân, mang Tôn công tử đi nhã gian!”

“U! Đây không phải là Vương lão gia sao! Mời vào bên trong!”

Giang Nam trấn nhỏ, đất lành, bọn nam nhân lắm của dư tiền, tối nay đều tụ tập tại Triêu Phượng Các, tất cả bọn họ đến chỉ vì một nữ tử đẹp tựa thiên tiên trong thần thoại – Hồng Hạnh.

“Công tử, thiếp xin kính ngài một chén.”

An Minh Hiên nhìn nữ tử trước mặt, hắn nhìn nhìn thật kỹ, không ngờ lại cảm thấy là nàng cùng với hắn có vài phần tương tự, cũng môi hồng răng trắng cũng giống nhau.

Ta bị làm sao vậy? An Minh Hiên cười khổ một chút, rõ ràng nữ tử trước mắt này kém hơn hắn nhiều như vậy, bản thân sao lại có thể liên tưởng đến việc hai người tương tự được chứ?

An Minh Hiên tiếp nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Nữ tử lại rót thêm một chung, chậm rãi nói:

”Công tử lúc này đang rất lo lắng, có thể nói cho Dao Trì biết là vì sao không?”

An Minh Hiên nhìn nàng một chút:

”Ta đâu có lo lắng gì, bản công tử hiện giờ đang rất là nhàn nhã!”

Dao Trì thoáng nở nụ cười, không nói gì, tự châm tự ẩm (tự rót tự uống).

Ta có lo lắng ư? An Minh Hiên lắc đầu, nghe nói tiểu Hồng Hạnh đêm nay phải ra tiếp khách, chính mình đến tuyệt đối là vì để xem náo nhiệt, không phải là vì nhớ thương y. Ta, một đại nam nhân, sao lại phải nhớ thương một nam nhân chứ! Đúng, ta tới là muốn nhìn y làm trò cười.

Trong đại sảnh người đến ngày càng nhiều, An Minh Hiên lạnh lùng nhìn những vị khách mộ danh (hâm mộ tiếng tăm) đến để tìm vui, trên mặt bọn họ lộ dáng vẻ tươi cười hèn mọn, dâm niệm trong ánh mắt hiển hiện rõ ràng.

Dao trì nhìn thoáng qua, ôn nhu nói:

“Công tử có muốn ta đi đóng cửa sổ hay không?”

“Không cần, cứ mở ra, ta muốn nhìn xem tý nữa có thể xuất hiện tình cảnh gì!”

An Minh Hiên tức giận uống nốt ly rượu còn lại.

Dao Trì cười cười nói:

“Công tử đúng là đang lo lắng?”

An Minh Hiên sửng sốt một chút, chợt cười nói:

“Cô nương nói đùa sao? Ta lo lắng cái gì chứ, ta cùng y không hề có quan hệ, ta không phải là vì y nên mới tới.”

Dao Trì che mặt cười:

“Xem xem, công tử, thiếp cũng không nói ngài là vì Hồng Hạnh mới tới đây a.”

An Minh Hiên ngượng ngùng một chút, hắn nhìn Dao Trì, đem nàng kéo vào trong ngực.

Dao Trì vội từ chối, lắc lắc đầu nói:

“Công tử, ta biết lòng của người không ở tại Dao Trì. Nếu người thích Hồng Hạnh cô nương, Dao Trì sẽ giúp người ra giá.”

(Nguyên văn là đấu giá nhưng ta thấy như thế giống mua bán đồ vật quá….. azi` thương Yên ca a…)

“Ta thích y? Làm sao có thể!”

“Có gì mà không thể?”

Có gì mà không thể? Y là nam nhân, ta đường đường là thân vương làm sao có thể thích một nam nhân, tuy nói bây giờ nam phong thịnh hành, nhưng mà muốn làm đoạn tụ thì trăm triệu lần không thể.

(Ý anh là chơi bời thì đc nhưng thích thật thì xin miễn.)

Dao Trì thấy An Minh Hiên không nói lời nào, ôn nhu cười nói:

“Hôm qua nghe ma ma nói, trong Các mới thu về một vị cô nương đẹp tựa tiên nữ, là do một vị công tử ăn mặc sang trọng đưa tới, hình như ngay cả tiền cũng không cần, thật không biết vì sao lại làm như vậy nữa, đem người đến đây khác nào khiến người ta bị làm nhục.”

“Ai bảo y lừa dối ta!”

“Lừa người?”

Dao Trì vừa cười vừa nói:

“Công tử, giận dỗi làm cái gì? Khó có được người hữu tình. Tú bà ở đây không phải là nhân vật đơn giản, vị công tử người đưa đến đây cũng không phải là đơn giản.”

An Minh Hiên lạnh lùng nhìn nữ tử trước mắt, nghiêm túc nói:

“Ngươi là ai?”

Nữ tử cười nói:

“Thiếp là Dao Trì mà công tử. Chẳng qua là có một vị quý nhân phân phó Dao Trì, bảo Dao Trì nhắc nhở công tử một chút.”

“Là ai?”

An Minh Hiên hỏi.

Dao Trì thản nhiên tươi cười, không trả lời câu hỏi.

“Công tử, bên ngoài bắt đầu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.