Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 16: Chương 16: Thâu hoan hoàn tại kế tục (hạ)




Triêu Phượng Các, chính là chốn phong nguyệt lớn nhất của vùng này, Giang Nam cái khác có thể không có nhưng riêng thanh lâu kỹ viện lại không thể thiếu. Tuy chỉ ở trong một trấn nhỏ thế nhưng Triêu Phượng Các này cũng tương đối quy mô phát triển.

An Minh Hiên vừa xuống ngựa, lập tức đã có hai cô nương ra chào đón, mỗi người một bên ôm lấy hắn.

“Thiếu gia, ngài đã tới, em nhớ ngài muốn chết a, mời vào trong!”

“Thiếu gia, ngài có phải là đã quên em rồi hay không, em thật là đau lòng đó.”

Trên người các nàng nồng nặc mùi phấn son, khiến cho An Minh Hiên thiếu chút nữa phun hết cả bữa cơm vừa ăn ra ngoài, nhìn hai nữ tử xinh đẹp trát phấn đầy mặt, hắn chợt có một loại cảm giác chán ghét, chẳng lẽ là do hắn ở bên đại mỹ nhân quá lâu nên bây giờ không còn thấy hứng thú với những cô gái khác nữa sao?

An Minh Hiên lắc lắc đầu, cố gắng đem những tạp niệm đó bỏ sang một bên, sau đó với tay ôm lấy cả hai cô, cười nói:

“Gọi ma ma của các nàng tới đây!”

Tú bà nghe thấy liền từ bên trong đi ra, phe phẩy một chiếc quạt tròn, phất phất khăn tay, các cơ thịt trên mặt giãn ra hết cỡ, cười nói:

“Ai u, thiếu gia, ngài đã tới, mau mời vào bên trong! Nơi này của chúng ta kiểu cô nương nào cũng có, mỗi người đều xinh đẹp tựa thiên tiên a!”

Tú bà một bên nói một bên cẩn thận đánh giá An Minh Hiên, áo tím thêu chỉ vàng, đai lưng ngọc bích, giày một đôi tử kim sắc, mặt tựa quan ngọc, đầu đội quan khảm vàng. Công tử đây tổng kết lại, chính là bằng hai chữ, có tiền! Hôm nay nếu như không lừa gạt của hắn một chút thì thật là có lỗi với danh hiệu Giang Nam đệ nhất tú bà của ta rồi.

An Minh Hiên nhìn đôi mắt gian tà, xảo trá của tú bà, khẽ cười nói:

“Chỗ này của ngươi cũng có những cô nương xinh đẹp tựa thiên tiên ư?”

Tú bà che mặt cười:

“Công tử, chỗ chúng ta cái khác thì không có nhưng tiểu mỹ nhân thì lại rất nhiều. Nào là thiên tiên, nào là Tây Thi, nào là Điêu Thuyền, cái gì cũng đều có cả!”

An Minh Hiên gật gật đầu, nói tiếp:

“Vậy ma ma xem thử xem, các cô nương ở đây của ngươi, có người nào so sánh được với vị này không.”

Tú bà nghe vậy, cảm thấy ngờ vực liền đi theo để tìm hiểu rõ mọi chuyện.

An Minh Hiên vén mành che kiệu lên, ngoảnh đầu lại với tú bà, cười nói:

“Vị cô nương này của ta, ma ma trông thế nào?”

Tú bà vừa thấy tiểu Hồng Hạnh liền ngay lập tức hít vào một ngụm lương khí, gương mặt trở nên vặn vẹo khó coi, khóe miệng có chút giật giật. Nàng nhìn tiểu Hồng Hạnh, ánh mắt trở nên nóng bỏng, phảng phất như không phải nàng đang nhìn một hồng thường tiểu mỹ nhân, mà là đang nhìn một tòa Kim Sơn vàng rực.

Hành nghề bao nhiêu năm như vậy, từ một cô nương cho đến khi làm tú bà, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người xinh đẹp đến như thế. Trong bụng tú bà đảo loạn một hồi cũng không tìm được từ ngữ nào để miêu tả nữ tử trước mắt này. Cuối cùng chỉ có thể nói rằng, nàng thực sự chính là tiên nữ!

An Minh Hiên nhìn một chút phản ứng của tú bà, lại quay sang tiểu Hồng Hạnh đang mở trừng hai mắt.

Tiểu Hồng Hạnh vốn chưa khỏi độc lại trúng phải thập hương nhuyễn cân tán, bây giờ còn bị An Minh Hiên điểm huyệt đạo nên đương nhiên là không có sức phản kháng, ngay cả khí lực để trừng mắt nhìn An Minh Hiên, y cũng không có, đành xiêu vẹo dựa vào một bên kiệu, nghiến răng nghiến lợi.

An Minh Hiên buông mành xuống, quay sang đối diện với tú bà:

“Ma ma thấy vị cô nương này của ta như thế nào, đáng bao nhiêu tiền.” (NV: =(( Yên ca vô giá……. ghét Hiên ca a)

Tú bà cả kinh, nghĩ thầm, công tử này đúng là, thấy ta lớn lên xinh đẹp liền đùa bỡn chọc ghẹo ta mà! Một cô nương tựa thiên tiên, băng thanh ngọc khiết như vậy, sao lại muốn đưa đến nơi này, không biết lão nương đây chính là mở kỹ viện hay sao! Nhưng mà, nếu có cô nương này treo bảng tên đón khách, vậy thì nhất định lợi nhuận sẽ tăng gấp đôi rồi, không đến nửa năm là ta đã có thể mở thêm một chi nhánh nữa!

Tú bà ung dung thản nhiên cười nói:

“Ta nói trước, người có lai lịch bất minh, ta không muốn tiếp nhận. Nếu như công tử muốn bán vị cô nương này, vậy phải cùng ta ký khế ước bán thân, không được phép đổi ý.”

“Bán?”

An Minh Hiên thoáng nở nụ cười:

”Ma ma nghĩ sai rồi, bản công tử không phải là muốn bán y, mà là muốn tặng không cho ngươi! Người, ta cho ngươi, khi nào tiếp khách, tiếp bao nhiêu khách, đều do ngươi tự mình quyết định.”

”Công tử nói thật chứ?”

“Tất nhiên, bản công tử cũng không có thời gian để đùa giỡn với các ngươi! Chỉ có điều ta nói trước, người ta có thể cho ngươi, nhưng mà bắt buộc phải gọi y là tiểu Hồng Hạnh!”

Tú bà nghe vậy nghĩ, chỉ cần không phải là ra giá trên trời là được, chẳng qua, cái tên tiểu Hồng Hạnh này hơi có phần… Chỗ của chúng ta là nơi kiếm khách, không có dùng hoa làm tên gọi. Quên đi, không phải chỉ là một cái tên sao, Hồng Hạnh thì Hồng Hạnh.

Tú bà cười nói:

”Công tử yên tâm, chúng ta sẽ hảo hảo chăm sóc cô nương Hồng Hạnh.”

An Minh Hiên nhìn khuôn mặt tươi cười của tú bà, bỗng nhiên tâm sinh phiền chán (vì phiền phức mà chán ghét), quay đầu lại, vén mành lên, đối với người bên trong kiệu câu thần cười, hai ngón tay nắm lấy cằm y, nhẹ giọng nói:

“Ngươi không phải là chán ghét ta gọi ngươi như vậy sao, sau này sẽ có rất nhiều người gọi ngươi như vậy đó.”

Tiểu Hồng Hạnh thản nhiên liếc mắt nhìn An Minh Hiên, yếu ớt nói:

”Ngươi thật sự muốn bán ta? Đừng hối hận.”

An Minh Hiên chỉ cảm thấy nực cười. (NV: cười người hôm trc hôm sau người cười…)

“Bản công tử chưa bao giờ làm chuyện gì mà cảm thấy hối hận! Tiểu Hồng Hạnh, ngươi ở đây tốt nhé! Lúc rảnh rỗi thiếu gia ta sẽ đến cổ vũ cho ngươi!”

Thực sự là mọi chuyện không thể được như lời hắn nói, An Minh Hiên hối hận, không bao lâu sau hắn phải hối hận, nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, thời gian sao có thể quay ngược lại chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.