Bất Tử Bất Diệt

Chương 18: Q.2 - Chương 18: Sinh Tử




Độc Cô Bại Thiên nói: “Tiền bối đã quá khen.”

Dương Thụy cũng cười: “Lão phu cũng thấy võ công của thiếu hiệp từa tựa thần công tuyệt kĩ của nhất đại thiên kiêu như thần long thấy đầu không thấy đuôi hồi 300 năm trước Vô Danh Thị. Không biết thiếu hiệp vào vị tiền bối đó có uyên nguyên gì không?”

Trong lòng hắn rúng động, biết Dương Thụy đang nói đến ngạo thế thiên tài Độc Cô Tùy Phong, người sáng tạo ra tâm pháp Minh Vương Bất Động hồi 300 năm trước, thầm nhủ: “Đùa à, đương nhiên là có. Là gia gia của gia gia ta….mà ai biết được, xuôi ngược gì cũng là tiền bối trong nhà.”

Nhưng ngoài mồm lại nói: “Võ công của vãn bối đích xác là tự sáng tạo, Vô Danh Thị mà tiền bối nói, lần đầu vãn bối mới được nghe tới.”

“Ồ, thế ra vậy. Vô Danh Thị là bậc nhất đại nhân kiệt, võ thánh sau cùng của đại lục. Ài, ba trăm năm nay đại lục chưa từng có thêm vị nào.” Vẻ mặt lão ngập đầy tịch mịch.

Trong lòng Độc Cô Bại Thiên thất kinh, hắn không ngờ rằng Độc Cô Tùy Phong lại là bậc cao thủ thánh cấp. Đạt đến cảnh giới đó trở tay thành mấy, lật tay thành mưa, khám phá được phạm trù sinh tử siêu nhiên. Hắn nghĩ thầm: “Lẽ nào Tùy Phong lão tổ vẫn còn trên nhân thế? Xem ra mấy lão đầu tử đã dối mình nhiều chuyện, lúc nào có thời gian quay về nhất định phải hỏi đến nơi đến chốn.”

Lí Xương cười: “Lão bất tử ngươi không cần phải cảm khái, đau buồn làm gì, người ta còn phải đấu tiếp.”

Dương Thụy cười lớn: “Ngại quá, người già rồi thích cảm khái. Tiếp tục, tiếp tục đi.”

Độc Cô Bại Thiên lại đối diện với Ngân Nhiêm lão đạo. Lúc này sắc mặt lão đạo rất khó coi, không chỉ vì hắn đã tiếp được chiêu Lạc Anh Tân Phân mà vì có tới hai cao thủ vương cấp sinh hảo cảm với hắn.

Trong mắt lão đạo lóe lên tia sáng ác độc, nói: “Độc Cô Bại Thiên, tiếp đệ nhị thức Lạc Thiên chưởng: Vạn Lí Tuyết Phiêu.” Đoạn xoay tít mù quanh mình hắn như con trốt.

Từng phiến băng tuyết che kín bầu trời, ào ạt hướng vào Độc Cô Bại Thiên, hàn phong dậy lên kình khí lạnh buốt thổi qua mặt hắn đau nhói. Hắn vội vận chân khí hộ thể, đẩy kình lực ra chống lại, nhưng thoáng sau đã biến thành một người tuyết.

Lão đạo bật cười đắc ý: “Ánh sáng đom đóm dám tranh với mặt trăng sao?”

Mấy tên đồ đệ của lão cũng đắc ý dị thường.

Khán giả đều kinh hoảng, bọn Đinh Bình càng nóng ruột.

Nhưng đúng lúc đó một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa bốc lên, những người công lực hơi kém lập tức mềm nhũn, ngã lăn ra.

Năm đại cao thủ đều chấn động, đưa mắt nhìn nhau, cố nén cảm giác rung động trong lòng, đồng thời lên tiếng:

“Lẽ nào là thần thức đế cấp?”

“Lẽ nào là thần thức đế cấp?”

“Lẽ nào là thần thức đế cấp?”



Đúng lúc đó một tiếng quát chấn động toàn trường: “Cửu chuyển đệ nhất thức: Bát Bảo Hùng Phong, khai.” Băng tuyết trên mình Độc Cô Bại Thiên nổ tung, văng khắp bốn phía như mây khói, mọi người vội nhảy nhót tránh né.

Lão đạo kinh hãi há hốc mồm, lúc cỗ khí tức hủy thiên diệt địa xuất hiện, lão đã biết là không ổn. Lão nhớ lại lời đồ đệ Lục Phong nói: “Công kích thần thức hủy thiên diệt địa khiến người khác không thể chống nổi.” Lúc đó lão chưa tin lắm nhưng giờ được tận mục sở thị, những người công lực thấp kém mềm nhũn lăn ra đất, đã hoàn toàn hiểu rằng tu vi tinh thần của Độc Cô Bại Thiên vượt xa bản thân.

Độc Cô Bại Thiên như thái cổ ma thần xuống thế, khí tức hủy thiên diệt địa tỏa ra, phủ khắp toàn trường, thân thể cao lớn như ngọn núi, chấn nhiếp tất cả, khiến mọi người nảy lòng muốn quỳ xuống lễ bái.

Lực khí lay non dốc biển.

Băng tuyết đến cách mình hắn ba xích đều tự nổ tung, tan biết mất tăm mất tích.

Công lực này rất ít người tại trường đạt được, nhưng cỗ khí thế của hắn hoàn toàn không ai so nổi. Hắn đứng lặng lẽ, như bá vương giáng thế, lại như bậc đế chủ quân lâm thiên hạ, thậm chí giống như ma thần dõi mắt nhìn chúng sinh, khí bá vương ngập tiền viện. Toàn thể đều bị chấn động, năm cao thủ vương cấp cũng không phải ngoại lệ.

Hắn lại quát: “Ngân Nhiêm, cho ngươi kiến thức chưởng pháp trong Cửu Chuyển công pháp, đệ nhị thức: Hùng Bá Thiên Hạ, tiếp chiêu.” Một chiêu này hắn vừa ngộ ra từ kinh thiên nhất kích được thấy trong cung điện dưới lòng đất, uy lực tuy không bằng nhưng cực kì thích hợp trong tình huống hiện tại, phát huy công lực của hắn gấp bội. Song chưởng cương mãnh mang theo khí thế khủng khiếp xô tới Ngân Nhiêm lão đạo.

Ngân Nhiêm tuy rúng động trước tu vi tinh thần đáng sợ của hắn nhưng tự tin công lực hiện tại của mình cao hơn đối phương, bèn quát lớn: “Vạn Lí Tuyết Phiêu.” Song chưởng lấp lánh như bạch ngọc tỏa ra hào quang nhàn nhạt, nghênh đón Độc Cô Bại Thiên, cuồng phong bạo tuyết che lấp toàn trường, khiến ngày hè nóng nực trở nên lạnh lẽo, tô điểm thêm nét quỷ dị cho trận tỷ võ.

Song chưởng của hai người rốt cuộc cũng va nhau, “ầm”, cuồng phong tỏa khắp nơi, ai nấy lại nháo nhác tránh né.

Độc Cô Bại Thiên liên tục lùi lại mấy bước, “ọe”, phun ra một ngụm máu, chưa xuống đến mặt đã đã hóa thành từng dải nhỏ li ti rồi đông thành tinh thể, tinh huyết đỏ lòm lả tả rơi xuống.

Toàn trường đều kinh ngạc, nhiệt độ giữa hai đối thủ đang tỷ võ đã giảm xuống đến mức đáng sợ.

Thân thể Độc Cô Bại Thiên hơi run run, khó nhọc mở miệng: “Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Côngquả nhiên là kì công tuyệt học, tiếc là lọt vào tay lão không phát huy được uy lực, nếu thần công mà biết chắc phải che mặt vì xấu hổ. Lão đạo, ngươi vốn không đáng sử dụng loại thần công này.”

Ngân Nhiêm nghe hắn nói mà tức nổ đom đóm, thiếu điều mở miệng chửi cha mắng mẹ, chẳng qua vì thân phận mà nuốt mấy câu chửi thô tục “ta XXX…” xuống. Khuôn mặt “hiền từ” liên tục nhăn lại, “Tiểu bối, chết đến nơi rồi còn thích miệng lưỡi, chưởng thứ ba ta nhất định lấy mạng ngươi.”

Mồm nói vậy nhưng trong lòng lão không nắm chắc có làm được không. Lão phát hiện Độc Cô Bại Thiên không khác gì loài gián, công lực không cao nhưng không thể đánh chết. Đúng lúc đó, trong tâm lão rung động, như lãnh trọn một ngọn trùy, “ọe”, cũng phun ra một ngụm máu.

Mọi người vây quanh ồn ào, nhao nhao hò hét.

“Lão đạo bị một hậu sinh vãn bối đả thương…”

“Chàng thanh niên này quả không đơn giản.”

“Lão đạo mặt dày quá, đi bắt nạt hậu sinh vãn bối.”

“Thân phận cao thế thực là mất mặt”



….

Mọi người xôn xao bàn tán, cơ hồ không ai tin rằng Ngân Nhiêm lại bị thụ thương thổ huyết, đồng thời hết sức khâm phục Độc Cô Bại Thiên, càng kinh ngạc hơn là hắn lại liên tục phun ra ba ngụm máu. Họ nào biết, đó là kết quả do hắn cố dùng thần thức đế cấp công kích. Lão lão đạo tuy nhiên minh bạch mình bị đối phương dùng thần thức mạnh mẽ công kích nhưng nào dám nói ra mồm. Nếu bảo một tên nhãi ranh có tu vi tinh thần cao hơn lão chắc chắn bị người ta cười rụng răng.

Năm đại cao thủ cương cấp nhìn rõ ràng mọi việc, đưa mắt nhì nhau, vẻ mặt đều kinh ngạc. Có thể dùng thần thức công kích đối phương thương tổn thực sự, ít nhất cũng phải đạt tu vi tinh thần đế cấp mới làm được, vậy mà người thanh niên này công lực không lấy gì làm cao thâm lại có thể, không kinh ngạc sao được?

“Hảo, hảo, tiểu tử được lắm.” Ngân Nhiêm lau vết máu trên mép rồi nói, “ngươi chết chắc rồi.” Lão cảm nhận rõ ràng tu vi tinh thần khủng khiếp của Độc Cô Bại Thiên liền hạ quyết tâm loại trừ mối họa trong tương lai.

“Lão đạo, con mẹ ngươi cứ việc qua đây, lão tử sợ ngươi không làm được đâu.” Cước bộ Độc Cô Bại Thiên lắc lư, hoa tuyết lất phất trên không đậu xuống mình hắn. Ai cũng biết hán giờ như nỏ cứng hết đà, chỉ đứng mà đã run rẩy, căn bản không thể tiếp nổi một chưởng tối hậu của lão đạo.

“Công tử nhận thua đi.” Một giọng nói trong vắt, ngọt ngào từ phía sao vọng tới.

Độc Cô Bại Thiên ngoảnh lại, thấy Liễu Như Yên cùng San Nhi đã đến, vừa nãy chính San Nhi lên tiếng khuyên hắn, tiểu nha đầu bình thường tinh linh khả ái giờ đầy vẻ gấp rút. Vẻ mặt Liễu Như Yên tuy vẫn bình thản nhưng hắn nhìn ra niềm lo lắng trong mắt nàng.

Hắn quay sang phía khác, thấy bọn Vương Tử, Vương Phi cũng lộ rõ lo lắng, đang nhìn hắn, rõ ràng muốn khuyên hắn buông tay nhận thua nhưng còn do dự. Họ biết nếu hắn nhận thua, không chỉ mất đi hào quang thắng lợi mà mất luôn cả dũng khí và tự tin, không thể gượng dậy nổi.

Hắn nhìn họ thật lâu, nghiêng đầu nhìn sang Ngân Nhiêm lão đạo. Lão đang ém lực chờ phát ra, trong mắt lóe lên hàn quang, lấp lánh như thực chất. Hắn biết lão đã động sát ý, quyết tâm diệt trừ mình bằng được, bèn cẩn thận giới bị, dồn công lực vào song chưởng.

“Lạc Thiên cung.”

Lão đạo rốt cuộc cũng tung ra một đòn đáng sợ, song chưởng trắng sáng xé toạc không khí lao tới. Độc Cô Bại Thiên cơ hồ nghẹt thở, không khí quanh mình hắn như thể bị rút sạch, chỉ còn lại hoa tuyết bay múa cùng hàn khí. Hắn biết nêu nghênh đón một kích tất sát Lạc Thiên cung này thì chỉ có một khả năng: chết, bèn tung mình lên không trung, đạt đến độ cao hai trượng mới chổng đầu xuống lao xuống, song chưởng đánh vào Thiên linh cái lão đạo.

Ngân Nhiêm trợn mắt giận dữ, lão vốn định một chưởng này giải quyết xong đối thủ, không ngờ tiểu tử này lại trơn như chạch, lánh mũi nhọn, chơi trò công kì bất bị, bèn cũng giơ cao song chưởng, đẩy lên.

Độc Cô Bại Thiên mỉm cười, hắn biết một kích toàn lực này của mình đánh ra trong lúc lão đạo thất thố, chiếm được ưu thế tuyệt đối, dẫu không đánh bại được lão nhưng cũng không đến nỗi lạc bại thân vong. Đột nhiên nhận ra Ngân Nhiêm nở nụ cười âm u, khuôn mặt đáng sợ không thể tả, nhưng hắn đã không còn thời gian cân nhắc, song chưởng hai bên lần thứ ba va nhau. Nhưng lần này hoàn toàn vô thanh vô tức, bốn bàn tay dính chặt lấy nhau.

Từng đợt sóng nội lực mạnh mẽ từ lão đạo thông qua song chưởng tràn sang như thủy triều, phảng phất như vô cùng vô tận, thế khác nào trúc chẻ ngói tan, nhanh chóng dẹp tan sự kháng cự yếu ớt của Độc Cô Bại Thiên đang suy nhược nội lực. Hắn chúc đầu xuống, mái tóc dài rũ rượi, khuôn mặt ướt đầm mồ hôi, từng đợt sóng nội lực kích vào lục phủ ngũ tạng cơ hồ xé toang tất cả, hắn đau đến tái người.

Cuối cùng hắn cũng không chống nổi, từng ngụm máu trào ra, phun vào Ngân Nhiêm nhưng ngụm máu nóng hổi còn cách lão đạo ba thốn liền bị chân khí hộ thể ngăn lại, hóa thành từng dải huyết tinh đỏ lòm rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.