Bọn Đinh Bình, Vương Phi không nén được nữa, nhao nhao mắng chửi.
“Lão đạo, lão mặt dầy thật, rõ ràng là tỷ võ lại giở trò vô lại đầu nội lực với vãn bối.”
“Vô sỉ, Lạc Thiên cung không ngờ lại xuất hiện bại loại cỡ này.”
“Lão đạo quá ti bỉ, ta khinh.”
…
….
…..
Cả bọn vừa gây náo loạn, rất nhiều người trong nhóm quan chiến tỏ ra “công phẫn”, nhi nhao chỉ trách lão đạo. Đương nhiên cũng có nhiều người là bằng hữu của Lạc Thiên cung, nhóm này lên tiếng bênh vực, toàn trường tức thì hỗn loạn, tiếng mắng qua chửi lại không ngớt.
Năm đại cao thủ vương cấp nhìn nhau, đều hiểu cách giải quyết – cứ đợi đã rồi mới xuất thủ. Họ đều có cảm giác chàng trai trẻ này rất đặc biệt, hình như trong thể nội hắn có dao động không rõ ràng.
Đám người nhi nhao thấy năm người không động đậy, trường hỗn loạn dần bình tĩnh. Nhưng bọn Đinh Bình, Chu Thiên Chính, Liễu Như Yên càng nóng lòng hơn, trên mặt San Nhi đầm đìa nước mắt.
Cùng lúc Độc Cô Bại Thiên lại liên tục há miệng thổ máu, quanh hắn toàn là tinh huyết, một vùng đỏ lòm, nhìn mà kinh hãi. Sắc mặt hắn trắng nhợt, toàn thân rã rời, run rẩy mãi không thôi, cảm giác như ngũ tạng lục phủ đã rời khỏi bộ vị, thậm chí từng sợi gân cốt cũng đứt đoạn. Cơn đau khiến thần kinh hắn cứng đơ, ý thức dần mơ hồ.
“Bại Thiên ca ca.” Từ ngoài trường vang lên tiếng kêu xé nát ruột gan.
Quần hùng đua nhau hướng mắt sang quan sát, một thiếu nữ đẹp như thiên tiên, mặt đầy lo âu đang từ phía ngoài lao vào.
”Nguyệt nhi.”
Giọng nói này từng khiến hắn say mê, cũng khiến hắn nát lòng, trong óc hắn lập tức hiện lên hình ảnh đẹp đẽ của Tư Đồ Minh Nguyệt. Tại sao lại nghe thấy giọng nói của Nguyệt nhi, là ảo giác sao? Thoáng sau hắn đã thấy đứng giữa quần hùng lố nhố một khuôn mặt lo lắng, thân hình yêu kiều đó đang lao tới gấp rút.
Óc hắn lập tức chấn động rồi trống rỗng. Vì sao? Vì sao ở đây lại gặp Nguyệt nhi? Hắn cơ hồ quên cả bản thân, sao trời lấp lánh, trời xanh vời vợi. Ngôi nào là nàng? Ngôi sáng nhất chăng? Hay ngôi sang băng vụt sáng? Hay vầng trăng trong vĩnh hằng thánh khiết? Hơi thở trầm trọng dấy lên trong lòng, trải ra dài mãi, là đợi chờ vô vọng. Từng chút tươi đẹp, sống động chất chồng, toàn bộ dâng lên trong tim hắn, bức màn quá khứ lại như sống dậy trước mắt.
Một cô bé xinh đẹp như tạc từ ngọc theo sau một thiếu niên, giọng nói êm dịu mà ngọt ngào: “Bại Thiên ca ca, chậm lại một chút đi, muội không theo kịp.”
“Bại Thiên ca ca, huynh cõng muội nào.” Cô bé leo lên lưng thiếu niên, mỉm cười dịu ngọt.
“Bại Thiên ca ca, muội lớn lên sẽ gả cho huynh.” Giọng nói của cô bé kiên định, thần tình khả ái.
Nháy mắt, cô bé đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, trốn sau lưng thiếu niên, đưa tay bịt mắt hắn, “Đoán đi, muội là ai?”
Thiếu nữ rút vuông khăn tay thơm nức lau mồ hôi cho thiếu niên, dịu dàng nói: “Bại Thiên ca ca, đừng đánh nhau với họ nữa, đưa muội đi chơi.”
Thiếu nữ tựa vào đầu vai thiếu niên, “Bại Thiên ca ca, muội lớn lên sẽ gả cho huynh.”
Thoáng sau tất cả lại biến đổi, thiếu nữ xinh xắn lại biến thành một cô nương mĩ lệ, dung nhan vẫn động lòng người như xưa. Nàng cũng lau mồ hôi cho một thanh niên nhưng đó không phải là hắn, thân ảnh yêu kiều đó lại tựa vào một thanh niên khác.
Mắt hắn ươn ướt, cay đắng vô biên dâng lên trong lòng, từng ngụm máu tươi trào ra từ miệng hắn, đôi mắt vô lực nhắm chặt lại.
“Đừng, Bại Thiên ca ca.” Tư Đồ Minh Nguyệt kêu lên tuyệt vọng khiến người nghe tan gan đứt ruột.
Máu tươi đỏ rực trên không rải xuống, tựa như những trái tim nhỏ xíu đang nhảy múa, lại như những trái tim đang vỡ làm đôi.
Thân hình cao lớn của Độc Cô Bại Thiên ngả nghiêng, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, song mục nhắm tịt, ẩn ước có ánh nước.
Tư Đồ Minh Nguyệt thấy hắn sắp ngã xuống bèn búng mình lên, cố lách qua đám đông chen chúc. Bọn Đinh Bình, Liễu Như Yên đều đỏ ngầu cả hai mắt, nghiến chặt răng, song quyền nắm chặt. Năm đại cao thủ vương cấp đưa mắt nhìn nhau, họ biết đến lúc tách hai đối thủ ra.
Ngân Nhiêm lão đạo giơ cao song thủ, giữ chặt Độc Cô Bại Thiên, công lực thâm hậu liên tục trào sang đối phương. Nội tâm lão kích động vô cùng, biết rằng không lâu nữa tên nhãi đáng ghét này sẽ triệt để biến khỏi cõi đời.
Những chính lúc đó một tia dao động từ giữ trường đấu lan ra, tuy yếu ớt đến đáng thương nhưng mỗi người đều cảm thụ rõ ràng, giống như một viên đá nhỏ được ném vào giữa mặt hồ, dấy lên trong lòng mọi người làn sóng nhè nhẹ. Ấm áp, giục giã, hi vọng, bất an…ngần ấy tình cảm phức tạp, không phân rõ thành một loại nào mà dồn nén lại, cuộn lên trong lòng tất cả. Năm cao thủ vương cấp cũng không ngoại lệ, lập tức cả năm người dừng lại.
Năm người đưa mắt nhìn nhau kinh hãi, công lực đạt đến mức như họ ắt không còn bị ngoại giới ảnh hưởng nhưng trong lòng giờ lại lăn tăn gợn sóng khiến họ vừa kinh hãi vừa mê hoặc.
Dao động đó càng lúc càng lớn, tim mỗi người cũng theo đó mà khe khẽ động. Ngân Nhiêm cảm nhận rõ hơn hết, tia dao động khiến lão hoảng sợ, nhiều năm tập võ tạo thành cho lão có trực giác và linh tính của võ nhân, sắp có chuyện không hay xảy ra với lão.
Đúng lúc này, mái tóc dài rũ xuống của Độc Cô Bại Thiên dựng đứng lên, từng sợi phất phơ theo gió, đôi mắt nhắm hờ loáng thoáng hào quang.
Tức thì quần hùng sôi lên.
“Sao vậy? Tóc vị thiếu hiệp sao lại bay lên?”
“Xem kìa, đôi mắt nhắm hờ lại phát quang.”
“Phải chăng thiếu hiệp đó tích tụ công lực?”
“Hậu sinh khả úy.”
“Trọng thương cỡ đó vẫn vận công lực được.”
“Trời ạ, y đúng là quái miêu chín mệnh, là con gián đánh không chết.” Người nói câu này chính là Vương Phi.
Chu Thiên Chính trừng mắt: “Ngươi mới là mèo, là gián, người ta là bất tử thần long.”
Vương Phi sợ hãi tránh qua một bên.
Trường tỷ võ lại xôn xao, ai nấy ồn ào bàn tán.
San Nhi vỗ tay hưng phấn, Tư Đồ Minh Nguyệt cũng dừng chân, năm đại cao thủ vương cấp trầm lặng đứng ngoài rìa quan sát.
Một cỗ khí tức tuyệt đối chấn nhiếp nhân tâm từ giữ trường đấu lan rộng, quần hùng liền im lặng lại, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm gì, nỗi sợ hãi thẳm sâu trong lòng dấy lên. Cỗ khí tức đáng sợ phảng phất như tiến vào trong tâm mỗi người, nỗi sợ cơ hồ đã vùi sâu trong đáy lòng từ trước giờ mới phá bỏ phong ấn mà trào dâng, ai nấy run rẩy, hoảng hốt nhìn vào trường đấu.
Độc Cô Bại Thiên biết lần này hắn bị kích thích thành ma, cảm giác giống hệt lần giết hai tên xú công tử trong khu rừng ngoài Trường Phong trấn. Hận ý ngút ngàn từ trong tim hắn dâng lên vô cùng vô tận, che phủ đầu óc, hắn có cảm giác xung động muốn tiêu diệt cả thế giới.
Song nhãn nhắm hờ nóng rãy, hắn cảm giác đâu đâu cũng là máu đỏ, trong lòng ngập ngụa cảm giác khát máu, xung động dồn nén lại trong lòng chức bung ra, hắn muốn giết chóc, giết sạch tất cả.
Màu đỏ tươi đẹp! Nội tâm hắn như reo lên. Buồn thương vô tận lại dâng lên trong nội tâm, trải qua vô số tuế nguyệt, tang thương đã vùi sâu trong đáy lòng phảng phất như từ thời viễn cổ vọng về.
Cảm giác hoảng sợ chuyển thành bi ai, toàn trường không ai áp chế nổi bi thương trong lòng, khắp đất trời như chìm trong buồn thương vô hạn.
Tâm tình quần hùng đều biến hóa theo Độc Cô Bại Thiên. Trong lòng hắn tồn tại song song hai cảm giác, vừa muốn giết chóc đến điên cuồng vừa bi ai vô tận. Tức thì khắp đất trời cũng như được hai cảm giác này hỗn hợp thành.
Hồng quang trong mắt Độc Cô Bại Thiên càng lúc càng sáng, hắn biết mình sắp thành ma, bèn nhắm chặt hai mắt, sợ ánh mắt rực rỡ màu máu sẽ lộ ra trước mặt quần hùng. Hắn hiểu công lực bản thân còn xa mới đạt đến trình độ thành ma, chẳng qua thân thể bị kích phát nên thành ma tạm thời, một chốc sau sẽ khôi phục lại như thường.
Công lực của Ngân Nhiêm không ngừng tràn qua nhưng hắn không hề có cảm giác, giống như mặt biển đón trăm sông đổ về, tiếp thụ luôn cỗ công lực, liên tục kích phát mỗi tế bào trong thân thể.
Bốn, năm ngàn người có mặt tại trường đều tĩnh lặng.
Độc Cô Bại Thiên cảm giác mỗi tế bào đều được kích hoạt, tiềm năng bản thân đã được mở rộng, trong nháy mắt cảm giác mãnh lệt vô cùng dâng lên tim hắn tạo thành xung động muốn hủy thiên diệt địa. Tức thì khí tức cuồng bạo lộ ra, phủ khắp toàn trường, rúng động tâm thần mỗi người.
Trước ánh mắt kinh hãi của quần hùng, song chưởng của Độc Cô Bại Thiên liên tục thôi động công lực đẩy sang Ngân Nhiêm. Lão đạo đạp vỡ lớp gạch nền dưới chân, lún dần vào lòng đất. Độc Cô Bại Thiên vẫn chổng ngược, mái tóc dài tung bay, từng sợi hướng lên, chân khí hùng hậu tràn ra ép hoa tuyết bay ngược hướng lên trời cao. Khí thế mạnh mẽ khiến ai nấy có xung động muốn quỳ xuống lễ bái.
Thân thể lão đạo tiếp tục bị ép xuống, lún đến tận ngực, Độc Cô Bại Thiên đột nhiên dụng lực vào song chưởng, lăng không nhảy lên, đáp chân xuống đất. Ngân Nhiêm lão đạo chỉ còn mỗi mái đầu hoa râm thò lên khỏi mặt đất, hai cánh tay vung vẩy loạn xạ.
Trong sâu thẳm lòng Độc Cô Bại Thiên tồn tạ song song buồn thương vô tận và sát ý muốn hủy diệt tất cả, hắn cố gắng khắc chế sát ý đang dậy sóng nhưng hết sức khó chịu, đành ngửa mặt lên trời kêu vang.
“A…”
Tiếng kêu vang vang như rồng gầm trên chín tầng trời, như tiếng của viễn cổ thần ma. Quần hùng bị chán động đến nỗi đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau mới bình thường lại.
Lớp áo của hắn bị chân khí xé nát vụn, thân thể cường tráng, hoàn mĩ như ma thần, mái tóc dài không gió mà tự dựng đứng, bay lất phất. Thân hình hắn khiến người khác có cảm giác đang ngước mặt nhìn ngọn núi lớn, hoa tuyết đang bay múa giữa không trung đột nhiên dừng lại bất động.
Độc Cô Bại Thiên đứng sừng sững như một vị thần giữa trường đấu.