Hơn ngàn đôi mắt trừng trừng nhìn hắn, gã thanh niên như thần ma trong giờ phút này chấn nhiếp toàn trường.
Độc Cô Bại Thiên cũng kích động phi thường, đây là sức mạnh ư? Là cảnh giới của cường giả? Cảm giác có được sức mạnh quả thật kỳ diệu, phảng phất như có thể chủ tể cả thế giới. Quần hùng đều cảm thấy như đế chủ đã tới.
Hắn vẫn nhắm mắt, từ từ lên tiếng, rành rọt từng câu từng chữ: “Ngân Nhiêm lão đạo, phục chưa?”
Lão đạo đã thụ nội thương nghiêm trọng, phần dưới đầu hoàn toàn bị vùi trong đất khó chịu phi thường, khó nhọc đáp: “Bần đạo công lực thấp kém, không phải đối thủ của ngươi.”
“Ta hỏi ngươi có phục không?” Độc Cô Bại Thiên giận dữ gầm lên, công lực thâm hậu khiến hoa tuyết bất động trên không lại tung bay.
“Vù.”
Hắn vẫy tay, hoa tuyết đang bay trên không trung lập tức tan biến. Từng sự việc như những làn sóng chấn động lòng người khiến quần hùng cứng đơ thần trí, tình cảnh đang xảy ra dấy lên một trận xôn xao.
Ngân Nhiêm ngớ ngẩn nhìn mọi việc xảy ra, lòng ngập đầy hối hận. Nếu cho lão cơ hội, chẳng đời nào lão lại thực hiện việc ngu xuẩn là dây vào tên nhãi quái đản mà đáng sợ này. Mặt lão đỏ lựng, hồi lâu mới lí nhí đáp: “Bần đạo phục rồi.”
Đám đông sôi sùng sục, hết sức huyên náo, cao thủ bậc tiền bối lại đi nói ra hai chữ “khuất phục” với một cao thủ lớp trẻ. Độc Cô Bại Thiên cảm giác được công lực sẽ nhanh chóng tan mất, cảm giác cường giả dần nhạt nhoà, thời gian còn lại không nhiều, thân hình hắn như quỷ mị lướt vào giữa đám đông, chộp lấy Lục Phong rồi quay vào trong trường.
Sắc mặt Lục Phong trắng nhợt, hình tượng thần dũng vô địch của Độc Cô Bại Thiên đã khiến gã sợ đến nỗi mặt cắt không còn hột máu, giọng nói lập cập: “Độc Cô Bại Thiên, ngươi định làm gì?”
“Ta muốn ngươi kể lại sự tình tối hôm đó.”
“Ta…ta đã nói rồi mà? Ngươi... ngươi định cậy võ nghệ cao cường uy hiếp ta.” Lục Phong dần trấn tĩnh, gã biết còn có năm cao thủ vương cấp ở đây, nhất định không cho phép Độc Cô Bại Thiên muốn làm gì thì làm.
Độc Cô Bại Thiên giơ cao hữu chưởng định bổ vào mặt gã. Lục Phong sợ run hét lên một tiếng “a” thê thảm. Từ trong đám đông truyền lại một tiếng kêu lanh lảnh: “Đừng, đừng giết sư huynh, ta nói.” Liền đó Hứa Vân chạy vào.
Độc Cô Bại Thiên dừng tay lại, lạnh lùng nhìn gã. Năm đại cao thủ vương cấp vẫn trầm mặc, đứng yên phía ngoài.
Hứa Vân nói: “Chúng ta sai rồi, sư đồ chúng ta định hãm hại ngươi.”
“Nói to một chút, ta không nghe rõ.” Độc Cô Bại Thiên gầm lên gịân dữ.
“Chúng ta sai rồi, sư đồ chúng ta định hãm hại ngươi.”
Quần hùng lại sôi lên, tiếng mắng chửi vang rền.
“Ti bỉ, đúng là vô sỉ tiểu nhân.“
“Mặt mũi Lạc Thiên cung mất sạch rồi.”
“Đồ cặn bã.”
…
….
…..
Con người là một loài động vật rất hiện thực, khi một kẻ đang ở đỉnh cao, biết bao người vuốt ve, nịnh nọt, bợ đỡ, khi kẻ đó thất bại, thứ hắn còn lại chỉ là tiếng chửi rủa liên miên.
Độc Cô Bại Thiên cho Lục Phong hai bạt tai, đối với một võ nhân đó là sỉ nhục lớn nhất, hà huống lại trước mặt ngần ấy người. Cơ hồ đến một nửa số môn phái của Thanh Phong đế quốc đều cử đại biểu tới, còn có người của các đế quốc khác, gã lãnh mối nhục này suýt nữa ngất xỉu đương trường. Hứa Vân sợ Độc Cô Bại Thiên giết gã nên vội vàng vào kéo sư huynh đi.
Độc Cô Bại Thiên đến trước mặt Ngân Nhiêm, cúi đầu nói: “Lão đạo, nguời từng bao giờ nghĩ rằng có ngày hôm nay không?“
Lúc đó Ngân Nhiêm đã xấu hổ đến cực điểm, bản thân bị một hậu sinh vãn bối đánh lún xuống đất đã đành, đồ đệ sủng ái nhất bị vũ nhục, lại thêm bị tên nhãi thẩm vấn như phạm nhân. Lão thành danh nhiều năm, quyết ý thà chết không chịu cúi đầu.
Độc Cô Bại Thiên thấy lão không nói gì, bèn tiến tới hai bước, ghé mông ngồi lên đầu lão trên mặt lộ ra nụ cười tà dị. “Bủm”, hắn vận khí ép thành tiếng nổ vang - uế khí xả ra.
“Ha ha.”
Quần hùng nhốn nháo, làm sao ngờ được một thanh niên vừa này còn đầy bá khí giờ lại biến thành một tên du côn tà khí ngập ngụa, càng không ngờ hắn lại thực hiện một hành động “hoành tráng” đến vậy.
Quần hùng cười nổ trời, hai chủ tớ Liễu Như Yên cũng cười đến chảy nước mắt. Bọn Đinh Bình, Lưu Dật Phong càng khoa trương, mỗi tên một câu tức cảnh làm ngay mấy câu thơ con cóc.
“Độc Cô Bại Thiên xả khí động đất trời”
“Vào ngay miệng Ngân Nhiêm.”
“Lão đạo nghe xả lòng bực dọc”
“Chạy về Lạc Thiên cung khóc lóc.”
“Lạc Thiên cung chủ giận phi thường.”
“Triệu tập tả hữu đến thương nghị.”
…
….
…..
Đám đông thấy cả bọn tếu táo như vậy, càng cười lớn hơn.
Tư Đồ Minh Nguyệt cũng mỉm cười, khí thế hủy thiên diệt địa vừa nãy của Độc Cô Bại Thiên khiến nàng hoảng sợ, nảy ra cảm giác xa lạ, cự li giữa hai người dường như rất xa xăm. Còn thanh niên tà khí đầy mình này mới là Bại Thiên ca ca mà nàng quen biết, người vĩnh viễn yêu thương nàng.
Ngân Nhiêm ngất xỉu, không phải vì uy lực chấn thiên của Độc Cô Bại Thiên mà bởi bị người ta xả khí vào. Đường đuờng là cao thủ bậc tiền bối lại bị một tên nhãi ranh cưỡi lên đầu “tác uy tác phúc”, bảo sao lão chịu thấu, hôm mê tại chỗ.
Lý Phóng thấy Độc Cô Bại Thiên ngồi lên đầu lão đạo đã biết là hỏng bét, nhưng không kịp ngăn cản, ai ngờ hắn lại còn thực hiện hành động “kinh dị” hơn. Đây là Lý phủ, hắn có nghĩa vụ phải bảo vệ tân khách, làm sao tưởng tượng đượcsự tình phát triển đến mức này. Hắn đi vào trong trường, định giáo huấn Độc Cô Bại Thiên một phen.
Lúc đó, Độc Cô Bại Thiên đứng dậy, thân hình khôi vĩ ôm quyền đảo quanh một vòng rồi lớn tiếng: “Hôm nay tại hạ phải đẩy thần công gia truyền tăng đột biến để đối địch thật ra là bị bức bách. Độc Cô Bại Thiên tại hạ không phải loại người ngang ngược vô lễ, người kính một xích, tại hạ kính lại một trượng, nếu người ta cứ cố ý xâm phạm, tại hạ không thể từ bi như Phật mà sẵn sàng liều mạng bồi tiếp.” Nói đoạn ngã ngửa xuống đất.
Đám đông đại loạn, cuối cùng cũng “minh bạch” nguyên nhân vì sao công lực chàng trai trẻ này lại đột nhiên tăng lên khủng khiếp như vậy. Đương nhiên vẫn còn nhiều người đem lòng nghi ngờ, công lực vừa nãy của hắn đúng là cao đến không tưởng. Tư Đồ Minh Nguyệt hoa dung thất sắc, kêu lên thất thanh: “Bại Thiên ca ca.” Rồi vội chạy tới. Bọn Chu Thiên Chính, Vương Phi cũng xông vào trong trường. Liễu Như Yên còn ngần ngừ nhưng San Nhi không cố kị gì, lao vút tới. Lý Phóng cùng năm cao thủ vương cấp theo sau.
Độc Cô Bại Thiên cảm giác mình ngã ra, rồi thân thể mất đi tri giác nhưng nội tâm vẫn thanh tỉnh vô cùng. Hắc ám vô tận vây quanh khiến hắn hoảng hốt, đồng thời lại có cảm giác thân thuộc, nhưng thủy chung vẫn không nghĩ ra rốt cuộc đã gặp tình hình tương tự ở đâu. Càng nghĩ càng mù mờ, đầu lại đau như búa bổ, sau cùng hắn hoàn toàn ngất đi.
Lúc hắn tỉnh lại đã qua mất ba ngày, không biết rằng trong thời gian đó đại danh của hắn đã truyền khắp Thanh Phong đế quốc, trở thành hình mẫu của các cao thủ trẻ tuổi, ngay cả các vương tôn quý tộc tầng lớp trên cũng biết tới bốn chữ Độc Cô Bại Thiên, Cửu Chuyển công pháp của hắn cũng trở thành môn võ công danh tiếng của đế quốc, lại thêm có thể đẩy tiềm lực lên cao tột đỉnh nên được coi là tuyệt học liều mạng. Nhất thời, hắn trở thành chủ đề bàn luận của giới võ lâm Thanh Phong đế quốc, vô hình trung lại là cái đích cho mọi người nhắm vào, vô số thanh niên hạ quyết tâm tranh cao thấp với hắn, đương nhiên cũng có không ít nữ tử trẻ tuổi coi hắn là thần tượng.
Vừa tỉnh lại, hắn ngửi thấy mùi hương hoa nhài quen thuộc, trái tim lại run rẩy, không dám mở mắt bởi hắn không dám và cũng không muốn đối diện với bóng hình đó.
Bên tai hắn vang lên những lời thì thầm: “Bại Thiên ca ca, cuối cùng huynh cũng bước chân vào giang hồ, huynh không đi Vô Song đế quốc mà lại đến Thanh Phong đế quốc, nếu muội không thay mặt sư môn đến thăm Lý Lâm lão tướng quân chắc chắn không gặp được huynh. Muội biết huynh chán ghét muội, không muốn gặp muội, là muội không đủ kiên định, vì sao huynh lại không cho muội thêm một chút thời gian, kỳ thật muội luôn tưởng niệm huynh.” Nói rồi nàng bật khóc, vừa khóc vừa nói: “Bại Thiên ca ca, mau tỉnh lại đi, muội muốn nghe huynh gọi muội là Nguyệt nhi, không muốn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của huynh…huynh cứ yên tâm dưỡng thương, muội sắc thuốc cho huynh.”
Độc Cô Bại Thiên nghe tiếng bước chân xa dần, chậm rãi mở mắt, trong lòng gợn lên niềm cảm động. Đúng lúc đó rèm cửa được vén lên, hắn cả kinh, có người đến gần như vậy mà hắn không cảm nhận được. Chỉ thấy Yêu Thiên Vương Lý Xương tiến vào, hắn lập tức nhẹ nhõm, không cảm nhận công lực của cao thủ vương cấp cũng là chuyện thường tình.
“Tiền bối…” hắn định bước xuống giường.
Lý Xương đỡ hắn nằm xuống, cười bảo: “Bất tất đa lễ, sao vừa nãy ngươi giả bộ ngủ? Vì cô nương đó? Tiểu tử ngươi nên biết trân quý những gì trước mắt, đừng để lúc đến tuổi của ta lại hối hận.”
“Không phải…” hắn ấp úng một lúc, thầm nhủ: lão thành tinh, không giấu được chuyện gì.
“Chàng trai trẻ không cần ngại, ta cũng trải qua thời trai trẻ, có gì mà lại không hiểu? Thôi được rồi, không nói đến chuyện đó nữa. Ta ở lại Lý phủ đợi ngươi tỉnh lại để cũng trò chuyện vài câu. Chàng trai trẻ, ta rất thích cậu, chỉ muốn nói với cậu rằng có việc gì phiền hà cứ đến Bái Nguyệt đế quốc tìm ta.”
“Đa tạ Lý tiền bối đã yêu thương vãn bối.” Độc Cô Bại Thiên thật sự cảm động, một cao thủ vương cấp lại bình dị gần gụi đến vậy, chỉ vì muốn nói một câu với mình mà đợi tới ba ngày.
Lý Xương nói: “Ta biết qua một chút thuật xem tướng nhưng không nhìn thấu được cậu, tương lai chắc cậu sẽ gây lên sóng gió cho đại lục, hơn nữa có lẽ còn vượt trên cả phạm trù đại lục này, thật sự không biết tình cảnh lúc đó thế nào, cũng đáng để chờ đợi.”