Bất Tử

Chương 25: Chương 25




NGÀY HÔM SAU ĐẾN TRƯỜNG, TÔI ĐẬU XE Ở CHỖ THƯỜNG LỆ. Nhưng vừa thấy bóng Haven – lúc này đang đứng chờ ở cổng – tôi lập tức mở cửa xe, lao thẳng đến bên cô ấy, thậm chí không nhìn cả Damen.

Bình thường tôi hay cố hết sức tránh những cái đụng chạm, nhưng giờ đây tôi chủ động chộp lấy vai Haven và ôm chặt lấy đứa bạn mình.

“Được rồi, được rồi, tớ hiểu tình cảm của cậu dành cho tớ mà!” Cô ta cười lớn rồi lắc đầu và đẩy tôi ra. “Tớ cũng không hề giận hay ghét cậu!”

Mái tóc nhuộm màu đỏ của Haven khô và rũ xuống. Móng tay sơn màu bị loang lổ. Quầng mắt có vẻ thâm đen hơn bình thường. Gương mặt thì nhợt nhạt thấy rõ. Nhưng mặc dù thế, cô ta vẫn có vẻ ổn hơn.

Tôi chộp lấy vai, ôm bạn mình thêm một lần nữa.

“Cậu cảm thấy sao?”, tôi hỏi dồn, xem xét kỹ càng trên người bạn mình có vết thương nào không, cố đọc cả những suy nghĩ của cô. Nhưng không được. Tất cả những gì tôi có thể thấy là vầng hào quang của Haven xám xịt, yếu ớt và lờ mờ.

“Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?” Haven lắc đầu, đẩy tôi ra một lần nữa. “Chuyện tình cảm của cậu sao rồi? Chiếc mũ trùm đầu và cái iPod đâu nữa?”

“Tớ nghe Miles nói cậu bệnh. Và hôm qua, khi cậu không đến trường thì...”

Tôi dừng bặt, bắt đầu thấy mình cư xử thật vô duyên và lố bịch.

Nhưng Haven chỉ mỉm cười.

“Tớ biết chuyện gì xảy ra rồi”, cô gật đầu, “Đây là lỗi của anh, đúng không?”

Cô chỉ tay về phía Damen. “Anh xuất hiện và lấy mất đi của tôi một người bạn, rồi biến cô ta thành người ủy mị, đa cảm, hay luống cuống thế này đây!”

Haven chìa tay như thể “bắt đền”. Damen bật cười to. Nhưng rõ ràng ánh mắt anh không hề cười như anh đang cố gắng.

“Tớ chỉ bị cảm thông thường thôi!”

Haven nói, khoác tay Miles thân mật. “Tớ buồn quá khi nghe chuyện của Evangeline. Tớ phát sốt thật sự, bị khủng hoảng... Sốc... Nhưng giờ qua rồi!”

“Thật hả?” Tôi tách Damen ra để đi song song với cô.

“Vâng. Chỉ có một chuyện này lạ lắm. Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, tớ mặc một bộ đồ, nhưng sáng thức dậy thì thấy mình mặc một bộ... hoàn toàn khác! Tớ đi tìm bộ đồ tớ mặc lúc ngủ, song không thể tìm thấy được. Hình như là nó tự nhiên biến mất!”

“Biết rồi! Chắc căn phòng của cậu bề bộn lắm!” Miles cười lớn. “Hay cậu bị ảo giác, mộng du gì đó? Điều này có thể xảy ra khi cậu bị sốt nặng!”

“Có thể!”, Haven nhún vai, “Nhưng không chỉ có quần áo mà tất cả khăn choàng cổ màu đen của tớ cũng đều biến mất. Tớ phải mượn em tớ cái khăn này...” Cô nắm phần đuôi của cái khăn len màu xanh quay vòng vòng.

“Có ai ở đó chăm sóc cậu mấy ngày cậu ốm không?” Damen hỏi, tiến lên đi cạnh tôi và nắm lấy tay tôi. Các ngón tay của anh ta đan xen với các ngón tay tôi, truyền cho tôi một cảm giác thật ấm áp.

Haven lắc đầu. “Cậu đùa à? Tớ là con người tự do giống như cậu vậy. Hơn nữa tớ đóng cửa suốt. Tớ có thể chết ở đó cũng chẳng ai biết đâu!”

“Thế còn Drina?”, tôi hỏi, tự dưng nghe lòng thắt lại khi nhắc đến tên cô ta.

“Drina đang ở New York. Cô ấy đi hôm tối thứ sáu.

À, có thêm chuyện này tớ muốn nói với các cậu. Tớ mơ thấy một hẻm núi...”

Haven dừng lại gần phòng học của mình, lưng tựa vào tường.

“Cậu nói gì? Cậu mơ về cái hẻm núi...?” Tôi bỏ tay Damen ra, tiến sát đến bên Haven lần nữa.

Nhưng Haven phá lên cười, xua tôi. “Trời ơi, phải giữ giới hạn chứ!”

Rồi cô lắc đầu. “Một hẻm núi lờ mờ thôi. Với vài đồ vật hoang dại của người Gô-tích, khó giải thích lắm. Tất cả đều dính đầy máu, chỗ còn loãng, chỗ thì đã đông!”

Ngay khi nghe Hven nói đến từ “máu”, mọi thứ trong người tôi đều trở nên tối đen. Tôi loạng choạng như muốn ngã.

“Ever?”

Damen thất thần gào lên, đỡ lấy tôi trước khi tôi ngã vật xuống sàn. “Ever...”, anh thì thầm, giọng đầy lo lắng.

Khi tôi mở mắt ra nhìn vào mắt anh, những biểu lộ, những cảm xúc trong ánh mắt anh thật là quen. Nhưng trí nhớ vừa thoáng quay lại đã lập tức bị xóa ngay bởi giọng nói của Haven.

“Tớ cũng bị y chang như thế”, cô gật đầu, “Mấy hôm trước cũng ngã vật ra ngất lịm...”

“Hay Ever... có thai?”, Miles nói to khiến vài học sinh đi ngang qua trợn mắt nhìn.

“Không phải đâu!”, tôi thì thầm, ngạc nhiên vì thấy hình như mình khỏe lại rất nhiều. Tôi dựa hẳn người vào vòng tay ấm áp của Damen. “Tớ ổn, thật đấy!”

Tôi loạng choạng đứng lên.

“Hay đưa Ever về nhà đi...”, Miles nói và nhìn Damen, “Cậu ấy trông kinh khủng quá!”

“Đúng đấy”, Haven gật đầu đồng ý, “Cậu nên xin nghỉ vài ngày đi. Nghỉ ngơi, thư giãn, ngủ... Đừng bận tâm chuyện gì khác!”

Mặc dù tôi đòi được vào lớp. Nhưng không ai chịu nghe theo. Và điều kế tiếp tôi biết là Damen vòng tay ngang hông tôi, dìu tôi ra xe của anh.

oOo

“Em ổn rồi, thật đấy!”, tôi thì thào trong khi anh chạy xe ra khỏi bãi đậu, “Em không muốn bị phạt vì trốn học lần nữa!”

“Không ai phạt em cả!” Anh liếc nhìn tôi rồi tập trung vào tay lái. “Em yếu lắm, bắt buộc phải nghỉ. May là hồi nãy anh đỡ em kịp đấy!”

“Vâng, nhưng bây giờ em ổn rồi. Thật mà. Nếu anh quá lo lắng cho em. Thì đáng ra anh nên đưa em lên phòng y tế trong trường, chứ không cần phải bắt cóc em như vầy!”

“Anh không bắt cóc em!” Damen nói với giọng khó chịu rõ ràng. “Anh chỉ muốn chăm sóc em, đảm bảo rằng em không sao!”

“Ô... Vậy bây giờ anh là bác sĩ à?”, tôi gay gắt.

Nhưng anh không nói thêm điều gì, chỉ chạy thẳng trên đường cao tốc, ngang qua con đường vào nhà tôi, vòng vèo một hồi và cuối cùng dừng lại trước cánh cổng bệ vệ.

“Anh chở em đi đâu đây?”, tôi hỏi, nhìn anh gật đầu với người bảo vệ cổng trông quen quen. Người này tươi cười và vẫy tay ra hiệu mở cổng cho chúng tôi đi qua.

“Về nhà anh!”

Damen lầm bầm, chạy xe lên đồi, quẹo một hồi, cuối cùng dừng lại cuối con đường cụt, trong gara rộng lớn.

Sau đó, anh nắm tay tôi, dẫn tôi đi qua gian bếp thênh thang, sang trọng, đầy đủ tiện nghi và đến phòng làm việc. Tôi đứng đó, chống hai tay lên eo, sững sờ ngắm tất cả những vật dụng tuyệt đẹp, tinh tươm, lộng lẫy trong căn nhà rộng lớn này.

“Tất cả những thứ này là của anh à?”

Tôi đưa tay vuốt vuốt chiếc ghế sofa bằng vải nhung trong khi mắt thì dán chặt vào chùm đèn pha lê cực kỳ tinh tế trên cao. Rồi thì những tấm thảm Ba Tư, một bộ sưu tập tranh sơn dầu trừu tượng, chiếc bàn cà phê bằng gỗ đen, bên trên là sách mỹ thuật, nến, và một khung ảnh với tấm hình bên trong là... hình của tôi!

“Anh chụp cái này hồi nào vậy?”

Tôi nhấc nó lên, xem kỹ, nhưng hoàn toàn không nhớ mình chụp lúc nào.

“Em làm như em chưa bao giờ đến đây vậy!”, anh chỉ tay mời tôi ngồi.

“Em chưa tới mà!”

“Em tới rồi!” Anh nhấn mạnh. “Hôm Chủ Nhật vừa rồi đó. Sau khi đi biển. Anh còn giữ bộ đồ chống ướt của em trên lầu. Bây giờ thì ngồi xuống đây cái đã!” Anh vỗ nhẹ nhẹ lên nệm sofa. “Anh muốn nhìn em nghỉ ngơi”.

Tôi không ngồi mà thả mình nằm hẳn vào chiếc ghế sofa êm ái, tay vẫn giữ chặt tấm hình, tự hỏi mình chụp khi nào nhỉ.

Mái tóc tôi thả ra, xõa dài. Mặt ửng hồng. Tôi mặc một chiếc áo khoác màu hồng đào (dù lúc này, thật tình tôi không nhớ mình có chiếc áo đó!). Trong hình, mặc dù tôi đang tươi cười, nhưng cặp mắt thì trông buồn và nghiêm túc quá.

“Anh chụp lúc em không để ý. Anh thích những tấm hình tự nhiên. Đó là cách duy nhất để nắm bắt được bản chất thật của một con người”.

Damen nói, lấy lại khung hình từ tay tôi, để nó trở lại trên mặt bàn.

“Nào... Bây giờ thì em nhắm mắt lại và nghỉ ngơi đi. Anh sẽ đi pha trà cho em!”

Vài phút sau, khi pha trà xong, anh bước tới đặt tách trà vào tay tôi, và tấn những cái gối len xung quanh cho tôi dễ nằm.

“Trà ngon lắm, nhưng...” Tôi đặt cái tách xuống bàn, liếc nhìn đồng hồ trên tay mình. “Em ổn rồi. Chúng ta nên trở lại trường thôi... Chắc em vào kịp tiết hai!”

“Ever, em còn yếu lắm!” Anh ngồi xuống cạnh tôi, bàn tay dịu dàng vuốt lên mái tóc. Trong một thoáng, tôi có cảm giác anh định chạm vào vết sẹo trên trán của tôi.

“Đừng!” Tôi giật người ra xa trước khi anh kịp chạm tay vào.

“Có chuyện gì vậy?”

“Em không muốn anh đụng vào nó”.

Tôi thở dài. Cái sẹo là do tôi, chỉ do tôi mà thôi. Cứ hễ chạm đến nó là chuỗi ký ức lại hiện về, những cảnh mà tôi không thể nào quên được. Đó là lý do tại sao tôi từ chối giải phẫu thẩm mỹ, từ chối để anh chạm vào và “sửa” nó. Tôi biết rằng những chuyện đã xảy ra sẽ không bao giờ sửa chữa được. Đó là lỗi của tôi, nỗi đau của riêng tôi, đó là lý do tại sao tôi giấu kín nó dưới mái tóc ngang trán của mình.

“Em làm như tay anh chứa vi trùng vậy. Anh đâu có bị bệnh!”

Anh cố cười để làm thoải mái bớt tình hình.

Trong khi đó, tôi nhắm mắt, lắc đầu.

“Ừ, anh không bao giờ bị bệnh nhỉ! Vậy để em nói xem. Anh không bị bệnh. Anh không bị vấn đề gì vì trốn học, toàn được điểm A. Anh chỉ việc nhấc cọ lên, và thế là, anh có một bức vẽ đẹp như Picasso. Anh nấu ăn ngon như bếp trưởng của khách sạn năm sao. Anh từng là người mẫu ở New York, trước khi anh đến Santa Fe, tiếp đến anh sống ở London, Romania, Paris, Ai Cập.

Anh là người tự do, không phải làm việc. Vâng, không làm việc nhưng lại có một căn nhà trong mơ trị giá nhiều triệu đô. Anh lái xe hơi đắt tiền, và...”

“Rome”. Damen cắt ngang, nhìn tôi với vẻ nghiêm túc.

“Cái gì?”

“Em mới nói anh sống ở Romania, nhưng chính xác là ở Rome, không phải Romania!”

Tôi trợn mắt: “Đâu cũng được, cái chính là...”

Tôi dừng lại vì cảm thấy cổ họng của mình như nghẹn lại.

“Anh nghe đây!” Damen rướn người đến sát bên tôi. “Cái chính là...?”

Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn và nhìn sang chỗ khác. Tâm trí tôi rối bời khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra, những chuyện đã đôi lần dày vò tôi. Chuyện về Damen, chuyện cứ như ở một thế giới khác.

Có phải anh là một hồn ma như Riley không? Không, không thể nào, vì ai cũng thấy được anh mà!

“Ever...”

Damen ngập ngừng vài giây, tay anh áp vào má tôi, kéo tôi nhìn trở lại vào mắt anh. “Ever, anh...”

Nhưng trước khi anh nói dứt lời, tôi đã đứng lên khỏi chiếc ghế dài, vuột khỏi tầm tay anh, không hề nhìn anh khi nói: “Đưa em về đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.