Bất Tử

Chương 26: Chương 26




NGAY KHI DAMEN ĐỖ XE TRƯỚC CỬA NHÀ, tôi đã nhảy vội ra khỏi xe, chạy thẳng vào, thẳng lên cầu thang với mỗi bước nhảy là hai bậc, lòng thầm cầu nguyện Riley có ở trong phòng. Tôi cần gặp nó, cần nói chuyện với nó về những suy nghĩ điên khùng đang lớn dần trong tôi. Nó là người duy nhất tôi có thể giãi bày, và là người duy nhất có thể hiểu tôi.

Tôi kiểm tra phòng làm việc, nhà tắm, hành lang, tôi đứng trong phòng mình gọi tên nó. Tôi có cảm giác là lạ, nóng sốt, run run, và hoảng sợ mà tôi không biết tại sao.

Nhưng nó không xuất hiện. Tôi leo lên giường nằm cuộn tròn mình lại, tưởng tượng tôi sẽ mất nó lần nữa.

“Ever, bé yêu! Con có ổn không?”

Cô Sabine bỏ túi xách của cô xuống, quỳ gối bên cạnh tôi. Bàn tay dịu mát của cô áp vào làn da nóng sốt của tôi.

Tôi nhắm mắt, lắc đầu, biết rằng mặc dù tôi choáng váng và kiệt sức nhưng tôi không hề bệnh. Ít nhất là không phải kiểu bệnh như cô nghĩ. Nó phức tạp hơn vậy nhiều, và không dễ chữa.

Tôi lăn qua một bên, lấy phần vải mềm quanh bao gối lau nước mắt mình. Sau đó, tôi quay lại đối mặt với cô.

“Đôi khi… Đôi khi nỗi đau bất chợt nổi lên tấn công con, và con cảm thấy không dễ chịu chút nào!” Tôi nghẹn ngào, mắt lại đầy nước.

Cô nhìn tôi, gương mặt cô dịu đi. “Cô không nghĩ như vậy. Cô nghĩ con đã quen với cảm giác đó, sự trống rỗng, sự mất mát, và phần nào đó học được cách sống với những điều đó!”

Cô cười, tự tay mình lau nước mắt cho tôi.

Khi cô nằm xuống bên cạnh tôi. Tôi nhắm mắt cảm nhận nỗi đau của cô và nỗi đau của chính tôi hòa làm một. Không có chỗ cho bắt đầu và không có chỗ cho kết thúc. Chúng tôi nằm bên nhau, khóc, nói đủ thứ chuyện, chia sẻ những điều mà đáng lẽ chúng tôi nên chia sẻ từ lâu. Đáng lẽ tôi nên mở lòng với cô. Đáng lẽ tôi không nên “xa lạ” với cô như thế.

Cuối cùng, cô ngồi dậy đi chuẩn bị bữa tối. Cô đưa cái túi xách tay cho tôi xem và bảo: “Nhìn nè, cô tìm thấy nó trong xe. Cô mua cái túi này lâu lắm rồi, hồi con mới dọn đến đây. Cô quên mất tiêu luôn là mình đã từng có nó…”.

Sau đó, cô ném cho tôi cái áo khoác màu hồng đào.

Cái áo mà ban sáng, tôi đã không nhớ là mình từng có.

Cái áo tôi không bao giờ mặc nữa, kể từ tuần đầu tiên đến trường.

Cái áo ấy, tôi mặc trong tấm hình mà Damen để trên bàn, mặc dù thời điểm đó chúng tôi chưa từng gặp nhau.

Ngày hôm sau đến trường, tôi lái xe ngang qua Damen, ngang qua chỗ đậu xe mà anh ta lúc nào cũng dành sẵn cho tôi. Tôi đỗ xe lại ở một nơi khác, hoàn toàn khác.

“Chuyện quái quỷ gì thế?” Miles há hốc mồm. “Cậu chạy qua chỗ đậu xe thường ngày rồi! Giờ tụi mình phải đi xa biết bao nhiêu!”

Tôi đóng cửa xe lại, đi vội ngang qua bãi đậu xe, ngang qua Damen. Anh đang dựa người vào chiếc xe của mình chờ tôi.

“Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?” Miles chụp tay tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi. “Các cậu cãi nhau à?”

Nhưng tôi chỉ lắc đầu và đi thẳng. “Sẽ chẳng có chuyện gì nữa!” Tôi vừa nói vừa sải bước dài hướng về tòa nhà.

Mặc dù lần cuối cùng tôi thấy Damen, anh còn ở ngay phía sau tôi, nhưng khi tôi đi vào lớp và đến chỗ ngồi của mình, thì anh đã ngồi ở đó rồi. Cách duy nhất tôi có thể làm là trùm cái mũ lên đầu và mở iPod, cố tình lơ anh, trong khi chờ thầy Robins vào lớp.

“Ever…”. Damen thì thầm, trong khi tôi nhìn thẳng tới trước, tập trung vào mái tóc mới của thầy Robins.

“Ever, anh biết sao em buồn. Nhưng cho anh giải thích!”

Tôi nhìn thẳng, giả vờ không nghe.

“Ever, làm ơn đi!” Damen van xin.

Nhưng tôi hành động như thể anh không có ở đó. Damen thở dài, nhắm mắt lại.

“Được. Nhớ nhé. Tại em muốn vậy!”

Và điều kế tiếp tôi biết là một tiếng động kinh khủng vang lên trong phòng khi mười chín cái đầu đập vào bàn.

Tất cả mọi người. Trong trạng thái ngất lịm. Chỉ trừ Damen và tôi.

Tôi nhìn xung quanh, há hốc mồm, cố tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng, tôi quay lại Damen, nhìn trừng trừng anh kết tội. Nhưng anh chỉ nhún vai và nói: “Đó là điều anh không muốn!”

“Anh đã làm gì thế?”

Tôi nhìn chằm chằm vào những thân hình mềm rũ, và hiểu ra. “Ôi trời ơi, anh giết họ! Anh giết hết mọi người!”

Tôi hét lớn. Tim đập thình thịch mạnh đến mức tôi chắc là anh có thể nghe.

Nhưng Damen chỉ lắc đầu. “Thôi nào, Ever... Dĩ nhiên anh không có giết họ. Họ chỉ ngủ trưa một chút, chỉ vậy thôi!”

Tôi né người ra sát cạnh ghế, mắt nhìn ra cửa, chỉ nghĩ đến từ “chạy trốn”.

“Em có thể thử, nhưng em sẽ không đi được xa đâu!” Anh nhìn tôi, mặt rất bình tĩnh, giọng chắc chắn như thể đã nói là làm.

“Anh đọc được suy nghĩ của em à?”

Tôi thì thầm, nhớ lại một số suy nghĩ bối rối của mình trước đây. Hai má tôi nóng bừng lên vì xấu hổ, trong khi mấy ngón tay ghì chặt vào cạnh bàn.

“Thường là vậy!’. Anh nhún vai. “Chính xác hơn thì... luôn luôn là vậy. Vâng!”

“Đã bao lâu rồi?” Tôi nhìn anh. Cái dự tính chạy trốn tan biến dần.

“Kể từ ngày đầu tiên gặp em...”

Anh thì thầm, mắt dán vào tôi, truyền sự ấm áp vào máu tôi, truyền đi khắp cơ thể tôi.

“Là khi nào?” Tôi lắp bắp, giọng run run, nhớ lại tấm hình của mình trên bàn anh, và tự hỏi anh đã theo đuổi tôi bao lâu rồi.

“Anh đâu có theo đuổi em!” Damen cười lớn. Ít nhất là không giống như những gì em suy nghĩ”.

“Tại sao em phải tin anh?”

“Bởi vì anh chưa bao giờ nói dối em”.

“Anh đang nói dối đó!”

“Anh chưa bao giờ nói dối em những chuyện quan trọng...”, anh quay mặt đi.

“Ồ, thật sao? Vậy còn chuyện anh chụp hình tôi ngay cả trước khi anh vào học ở đây thì sao? Chuyện đó không quan trọng sao?” Tôi giận dữ đổi cách xưng hô.

Damen thở dài. Cặp mắt anh đầy vẻ mệt mỏi.

“Anh... anh còn biết gì về tôi nữa?”

Tôi đứng dậy, cơn giận dữ dịu hơn, nhưng tay thì vẫn ướt mồ hôi và run run, tim nhảy lung tung trong lòng ngực. Xung quanh tôi, mọi người đang sụp mặt xuống bàn. Miệng Stacia hãy còn mở. Craig đang ngáy rõ to. Thầy Robins thì trông rất hạnh phúc và thanh bình hơn lúc nào hết.

“Chuyện này xảy ra trong toàn trường? Hay chỉ một mình phòng này?”

“Anh không chắc, nhưng anh nghĩ toàn trường!”

Damen gật đầu, cười khi liếc nhìn xung quanh. Rõ ràng là anh rất hài lòng với chuyện do mình tạo ra.

Không nói thêm lời nào nữa, tôi đứng dậy, chạy ra khỏi cửa lớp, chạy xuống hành lang, băng qua sân trường, qua văn phòng. Chạy ngang qua những người thư ký và nhân viên văn phòng đang gục mặt xuống bàn ngủ, qua cổng trường, vào khu đậu xe, đến chỗ chiếc Miata màu đỏ của tôi.

Damen đứng chờ sẵn ở đó, chiếc ba lô của tôi đong đưa trên ngón tay anh.

“Anh đã nói với em rồi mà...”

Anh nhún vai, đưa lại cho tôi cái ba lô.

Tôi đứng trước mặt anh, người đẫm mồ hôi, thất thần, hoảng loạn. Tất cả những chuyện đã quên trước đó hiện về ngay trước mặt. Tôi nhớ đến gương mặt dính đầy máu của anh. Nhớ cảnh Haven kêu gào rên rỉ. Nhớ căn phòng kinh hoàng. Chắc chắn anh đã làm gì đó với tâm trí tôi, để tôi không nhớ gì suốt mấy ngày trước. Tôi cảm thấy cả người mình run lẩy bẩy trong cảm giác cô đơn và hoảng sợ.

“Ever!”

Damen ứa nước mắt, đi về phía tôi, buông thõng hai cánh tay. “Em nghĩ anh làm tất cả điều này là để giết em sao?”

Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy ánh mắt anh tràn đầy nỗi thống khổ.

“Đó không phải là kế hoạch của anh ư?” Tôi nhìn chằm chằm. “Haven nghĩ rằng đó chỉ là một cơn mê sảng hoang dại. Nhưng tôi là người duy nhất biết sự thật. Tôi là người duy nhất biết anh quái ác đến dường nào. Chỉ có điều tôi không hiểu là tại sao anh không giết cả hai chúng tôi khi anh đã có cơ hội trong tay? Tại sao phải bận tâm tiêu diệt trí nhớ của tôi và để cho tôi sống?”

“Anh không bao giờ làm điều gì tổn hại em. Chưa bao giờ và không bao giờ!” Anh lắp bắp, cặp mắt dày vò những nỗi đau. “Em đã hiểu sai. Anh ra sức cứu Haven, chứ không làm hại cô ta. Chỉ vì em không chịu nghe!”

“Vậy sao trông cô ta cứ như là sắp chết?” Tôi mím chặt môi để nó không run.

“Bởi vì cô ta sắp chết thật!” Anh nói với giọng khó chịu. “Cái hình xăm trên tay cô ta đã gây hại cho cô ta – nó đang giết cô ta. Khi em đi vào gặp anh và Haven trong phòng, anh đang cố hút chất độc từ tay cô ta, kiểu như người ta phải hút chất độc khi bị rắn cắn vậy!”

Tôi lắc đầu. “Tôi biết tôi nhìn thấy cái gì mà”.

Damen nhắm mắt lại, lấy tay chà sóng mũi, hít một hơi thật sâu, rồi nhìn tôi. “Anh biết quang cảnh ấy trông như thế nào. Và anh biết em không tin anh. Nhưng anh chỉ muốn nói với em một điều này. Ever, tin anh đi, em đã hoàn toàn hiểu sai vấn đề rồi!”

Anh nhìn tôi bằng đôi mắt đen mãnh liệt, nhưng tôi không chấp nhận. Không tin một lời nào. Anh có hàng trăm năm, có thể là hàng ngàn năm để chuẩn bị cho mình những chiêu thức hoàn hảo, để đóng kịch như thật, nhưng nó chỉ là kịch mà thôi.

“Tất cả những gì tôi muốn là anh hãy trở về với cái quan tài của anh, trở về với thế giới phù thủy của anh, trở về nơi mà anh đã sống trước khi đến đây, và...”

Tôi thở dài, cảm giác mình đang bị kẹt trong một cơn ác mộng và mong muốn để tỉnh giấc biết bao. “Hãy để tôi yên – hãy đi đi!”

Damen nhắm mắt lại và lắc đầu, vẻ mặt đầy đau khổ nhưng phải cố để đè nén một nụ cười.

“Trời đất, Ever... Anh không phải là ma cà rồng!”

“Ồ, vậy hả? Vậy anh chứng minh đi!” Tôi nói với giọng run run, nghĩ thầm không biết phải dùng đến thứ gì mới tiêu diệt được anh đây? Tỏi, thánh giá, gỗ nhọn… Hay gì nhỉ?

Nhưng anh chỉ cười.

“Em bớt trẻ con một chút được không? Anh không phải ma cà rồng. Chẳng có chuyện gì đâu!”

“Tôi biết những gì tôi nhìn thấy”.

Tôi lặp lại với Damen, nhớ lại những hình ảnh đầy máu me, Haven, và cả cái căn phòng kinh dị. Tôi cũng biết rằng chẳng bao lâu sau khi tôi nghĩ đến nó, thì anh ta cũng sẽ thấy chính xác những gì tôi nghĩ. Tôi tự hỏi không biết anh sẽ giải thích như thế nào về các mối quan hệ với Marie Antoinette, Picasso, Van Goth, Emily Bronte – những người đã sống từ nhiều thế kỷ trước.

Damen lắc đầu, nhìn tôi ra vẻ phân trần. “Về chuyện đó, nếu em muốn biết thì anh còn là bạn của Leonardo da Vinci, Botticelli, Francis Bacon, Albert Einstein…”. Anh bật cười lớn. “Trời ơi, em làm anh cảm thấy anh… già quá!”

Tôi đứng thần ra đó, chẳng hiểu gì. Nhưng khi anh tiến một bước tới bên tôi, thì tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để bước lùi ra xa.

“Anh không phải là ma cà rồng, Ever. Anh là người bất tử!”

Tôi trợn mắt. “Ma cà rồng, người bất tử, có gì khác nhau?”

Trong đầu tôi lúc này, cơn giận lại nổi lên từng hồi. Thật lố bịch khi tôi đứng đây mà tranh cãi với anh về danh hiệu.

“À, danh hiệu cũng có giá trị để tranh cãi, bởi vì có một sự khác biệt rất lớn. Em biết không, ma cà rồng là một sinh vật hư cấu được dựng lên, chỉ tồn tại trong sách vở, phim ảnh, và… Như trường hợp của em, là trong sự tưởng tượng cường điệu”. Anh cố nén cười. “Ngược lại, anh là người bất tử nghĩa là anh đã có mặt trên trái đất này hàng trăm năm trong một vòng đời liên tục. Một chuyện quan trọng nữa là, ngược lại với khả năng tưởng tượng của em, sự bất tử của anh không dựa vào việc hút máu người, giết người, hay làm những điều kinh khủng như em nghĩ!”

Tôi liếc nhìn anh, bất ngờ nhớ lại thứ nước uống màu đỏ kỳ lạ của anh và tự hỏi nó có liên quan gì đến tuổi thọ của anh không. Kiểu như nó là thức uống bất tử hay cái gì đó tương tự.

“Thức uống bất tử”. Anh cười lớn. “Tốt lắm. Hãy nghĩ về khả năng tiếp thị loại nước uống này! Trí tưởng tượng của em phong phú thật…”.

Chỉ khi thấy tôi không cười, không có chút xíu vẻ gì muốn cười, mặt anh mới dịu lại.

“Ever, làm ơn đi, em không cần phải sợ anh đâu. Anh không nguy hiểm, không xấu xa, và anh không bao giờ làm tổn thương em. Anh đơn giản là một con người… sống rất lâu. Vậy thôi. Có thể là mãi mãi, ai mà biết được chứ. Nhưng điều đó không có gì là xấu cả. Chỉ là bất tử. Và anh sợ…”.

Anh cố nắm tay tôi, nhưng tôi lùi lại, hai chân run run không vững, không muốn nghe thêm nữa.

“Anh đang nói dối! Điều này thật điên rồ! Anh thật là điên rồ!”

Damen thở dài, nhìn tôi bằng cặp mắt hối hận sâu sắc. Anh giữ khoảng cách để tôi không hốt hoảng bước lui nữa.

“Em có nhớ lúc đầu tiên em gặp anh không? Ngay đây, trong bãi đậu xe này. Ngay khi em nhìn vào mắt anh, em đã thừa nhận có nét gì đó rất thân quen… Và nữa, cái lần mới đây, cái lần em bị choáng và mém ngã trước cửa lớp của Haven. Anh đỡ em. Khi em nhìn vào mắt anh, em gần như nhớ lại lờ mờ những nét chính của sự việc. Nhưng sau đó, vì Haven lên tiếng nên em lại quên đi… Em nhớ không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, sững sờ, bất động, chết lặng, cảm nhận chính xác điều anh sắp nói, nhưng không muốn nghe nó. Không muốn một chút nào cả!

“Không!”

Tôi thảng thốt lên, lùi lại một bước, đầu quay cuồng, toàn thân lảo đảo.

“Anh là người tìm thấy em trong tai nạn xe ở trong rừng. Anh là người mang em trở lại!”

Tôi lắc đầu. Mắt mờ đi vì những giọt nước mắt ràn rụa trào ra.

Không!

“Cặp mắt mà em nhìn thấy trong chuyến trở về của em chính là anh đó, Ever. Anh ở đó. Anh ở ngay bên cạnh em. Anh mang em trở lại với cuộc sống. Anh cứu em. Anh biết em nhớ. Anh có thể thấy điều đó trong suy nghĩ của em”.

“Không!”

Tôi hét lên, bịt tai lại, nhắm mắt lại. Những giọt nước mắt tuôn tràn nơi khóe mắt. Tim tôi thắt lại từng cơn. Dạ dày đau nhói. Cả người tôi run rẩy trong cảm giác hoảng loạn tột cùng.

“Đừng nói nữa!”

“Ever!” Giọng của anh ngân lên, chiếm lấy suy nghĩ của tôi, chiếm lấy các giác quan của tôi. “Anh xin lỗi nhưng đó là sự thật. Em không có lý do gì để sợ anh!”

Tôi ngồi khuỵu xuống đất, mặt úp vào đầu gối và khóc nức nở, hai vai run run.

“Anh không có quyền đến gần em, không có quyền quấy rầy em. Em kỳ dị là lỗi của anh! Em bị kẹt giữa cuộc sống khủng khiếp này là lỗi của anh! Tại sao anh không để emmột mình, tại sao anh không để em chết đi, ngay trong tai nạn đó?”

“Anh không thể chịu đựng nổi nếu mất em lần nữa!”

Damen thì thào, quỳ xuống bên cạnh tôi.

“Không thể mất em lần này và không thể mất em…mãi mãi!”

Tôi ngước lên nhìn anh, không biết ý anh là gì, nhưng hy vọng anh đừng giải thích gì thêm nữa. Tôi đã nghe đủ rồi. Tôi chỉ muốn dừng lại. Tôi chỉ muốn kết thúc.

Damen lắc đầu. Gương mặt quặn thắt nỗi đau.

“Ever, làm ơn đừng nghĩ thế, làm ơn đừng…”.

“Vậy ra… Anh chỉ đột nhiên quyết định mang em trở về, trong khi cả gia đình em đã chết?”

Tôi mắt ngước nhìn Damen, trong đầu buốt lên một câu hỏi cuối cùng.

“Tại sao anh phải làm vậy? Anh có mạnh mẽ đến mức đủ sức làm người chết sống lại không? Tại sao anh không cứu gia đình em? Tại sao chỉ có mình em?”

Một lần nữa, Damen cau mày khi phải chống chọi với những ánh nhìn phẫn uất và đau đớn trong tôi. Rồi anh thở dài.

“Anh không mạnh mẽ được như thế. Đã quá trễ, họ đã đi rồi. Nhưng em… Em nấn ná ở lại chưa chịu đi. Và anh nghĩ điều đó có nghĩa là em còn muốn sống nữa!”

Vậy đó thật sự là lỗi của tôi rồi. Bởi vì tôi chần chừ, nấn ná, thơ thẩn trong khu vực chết tiệt đó, bị xao lãng bởi cây và hoa bao phủ xung quanh. Trong khi họ tiếp tục đi, đi qua bên kia, thì tôi một mình đòi ở lại...

Anh nhìn tôi rồi nhìn sang chỗ khác.

“Đi đi!” Cuối cùng tôi cũng thốt lên được một câu. Tôi tháo chiếc vòng tay có cẩn pha lê ra và ném nó trả lại cho anh ta. Tôi muốn quên món quà ấy, quên anh, quên tất cả. Tôi đã thấy và đã nghe quá đủ rồi. “Đi đi. Em không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!”

“Ever, đừng nói như vậy trong khi em không thật sự nghĩ như vậy!” Giọng anh van xin, yếu ớt lạ kỳ.

Tôi úp mặt vô tay mình, quá mệt đến mức không còn khóc được. Nhưng tôi biết anh có thể nghe suy nghĩ của tôi trong đầu.

Anh nói anh sẽ không bao giờ làm hại em, nhưng hãy nhìn những chuyện anh đã làm xem! Anh phá hỏng mọi thứ, làm tan nát cả cuộc đời em, để làm gì? Em có thể sẽ chỉ còn một mình? Em có thể sống cuộc đời còn lại như là một người kỳ dị? Em ghét anh – Em ghét anh vì những gì anh đã làm cho em, em ghét anh vì anh biến em thành con người như thế này, em ghét anh vì anh ích kỷ! Em không bao giờ, mãi mãi không bao giờ muốn gặp lại anh!

Tôi gục đầu xuống đầu gối. Vẫn tiếp tục để những suy nghĩ nổi lên.

Hãy để cho em được sống bình thường, làm ơn trả cho em cuộc sống bình thường trở lại. Hãy đi đi, để em một mình. Bởi vì em ghét anh – em ghét anh – em ghét anh – em ghét anh!.

Cuối cùng, khi tôi ngẩng đầu lên, tôi nhận ra bao bọc quanh mình là hàng trăm ngàn bông tulip, tất cả đều màu đỏ thắm. Những cánh hoa lấp lánh nắng sớm, tràn ngập bãi đậu xe, bao phủ tất cả mọi chiếc xe. Và khi tôi đứng dậy, cố loạng choạng đứng dậy, cố thoát ra, tôi biết một điều mà không cần dùng đến đôi mắt của mình: Người gửi những bông hoa này... đã ra đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.