Editor: June_duahau
Đại Lận vừa mừng vừa lo, liền vội vàng kéo tay áo cậu ta: “Không cần!” Tay
cũng cầm lấy một cái bánh bao, số còn lại toàn bộ trảhết cho cậu ta,
đưa ít tiền tới, cười nói: “Nhiều như vậy tôi ăn không hết, cậu cất kỹ
đi! Bây giờ tôi phải chạy đến bến xe bus!”
Nói xong liền cầm lấy cái bánh bao chuẩn bị qua đường.
Nhưng cô vừa đến bên đường thì nhìn thấy chiếc xe số 203 'gào thét' chạy vụt
qua trước mặt mình, chứng tỏ nó đã dời trạm dừng chân!
“Này, chờ
chút đã!” Cô vội vàng ném chiếc bánh bao trong tay xuống, đuổi theo
chiếc xe trước mặt! Bác tài, làm ơn chờ tôi một chút, tuyến xe 203 tiếp
theo phải 15 phút nữa mới đến. Nếu chờ 15 phút nữa, cô nhất đinh sẽ
chết! Tiến lương hơn một nghàn của cô cũng bị khấu trừ hết!
Cô
dốc sức đuổi theo, đuổi theo đến gần ngã rẽ, nhưng chiếc xe vẫn không
dừng lại, quẹo vào ngã tư đường, rồi biến mất không thấy đâu.
Cô thở dốc hồng học, từ từ dừng lại, khóc không ra nước mắt.
Không được, đợi đến ngày nghỉ phép của tháng này, cô lại phải đi mua một
chiếc xe đạp nữa mới được, không cần biết bọn trộm làm thế nào trộm
được, lần này cô cũng không thể mua cái mới được, bởi vì cô không có đủ
tiền ah.
Nhớ lần đầu tiên cô mua chiếc xe hoàn toán mới, vừa mới
đặt ở chỗ đậu xe một chút, mới qua một buổi tối, sáng hôm sau đã không
thấy đâu rồi. Mà chiếc xe kia đã ngốn mất của cô nửa tháng tiền lương,
khiến cho cô và Tiểu Tuyết Cầu phải bớt tiền ăn nửa tháng.
“Cậu
muốn đi đâu? Tôi chở cậu đi!” Mới qua hai phút, đột nhiên có một nam
sinh cưỡi xe đạp của cậu ta dừng lại trước mặt Đại Lận, mũi chân chống
đất, trên đầu còn đeo một chiếc mũ bảo hiểm trông rất khoe khoang,“Ở
trường tôi từng tham gia giải đua xe và dành hạng nhất, co thể giúp nửa
giờ đi đường của cậu rút ngắn xuống còn 15 phút!”
Cậu ta nói trần đầy tự tin.
Đại Lận nghe thấy câu 'rút ngắn nửa giờ xuống còn 30 phút' thì tim lập tức đập thình thịch, đôi mắt to ngập nước nhìn cậu ta.
Đúng rồi, giờ cô chỉ còn đúng 15 phút nữa thôi, vô cùng gấp, nếu không tháng này cô chỉ có thể nhận được 500 đồng tiền lương.
“Đến nhà hàng ẩm thực Hoàng Gia.” Cô nhẹ nhàng nói một tiếng 'cám ơn', sau
đó ngồi lên xe đạp của cậu ta, hai tay nắm chặt lấy gác xe.
“Ăn
bánh bao trước đi, tôi còn mua trà sửa cho cậu nữa đấy!” Cậu nam sinh
đưa cả bánh bao và trà sữa, nhét vào tay cô, “Tôi ngoại trừ có thể rút
ngắn thời gian xuống còn 15 phút, còn có thể rút xuống còn 12 phút!” Cậu ta chắc chắn mười phần nói, “Ba phút đồng hồ này, dùng để cho cậu ăn
bánh bao, phơi nắng, thưởng thức phong cảnh hai bên đường nữa đấy.”
Đại Lận chau mày lại, bắt đầu hoài nghi cậu ta đang tự biên tự diễn. Cô đang nghĩ có nên tìm kiếm cách khác không.
“Không phải cậu vừa nói muốn đến nhà hàng ẩm thực Hoàng Gia sao? Tôi có thể đi đường tắt! Chỉ cần 12 phút là đến nơi!” Cậu nam sinh nhướng mày kiếm,
dưới chân khẽ đạp một cái, bắt đầu cưỡi xe, “Bây giờ xuất phát!”
Đại Lận không thể không cầm bánh bao cắn một ngụm, nắm chặt ly trà sữa nóng hổi trong tay.
Vỏ cốc trà sữa rất đẹp, màu hồng nhạt, điểm vài hình trái tim màu đỏ, bên
trên còn viết chữ 'i love you'. Cô nhìn thấy, không biết tại sao lại nhớ đến cái ô mà Tiêu Tử tặng cho mình.
Cái ô đó, là một phần trái tim chân thành nhất của Tiêu Tử.
Lúc cô phải đón nhận những ánh mắt dè bỉu, thờ ơ coi khinh, là anh đã mang đến cho cô hơi ấm duy nhất trên đời này.
Anh tựa như ánh mặt trời chiếu rọi sưởi ấm cõi đời giá rét này của cô, thấm tận đáy lòng, chỉ có điều vật đổi sao dời, đến sau cùng bọn họ vẫn phải kết thúc trong chia tay.
Cho nên cô nghĩ, có phải mỗi một khởi đầu tốt đẹp đều sẽ nhận lấy một đoạn kết thúc bi kịch không?
Rất nhiều cái kết cô đều đoán nghĩ đến, nhưng toàn bộ quá trình cô đều chưa từng nghĩ đến, Tiêu Tử sẽ lấy phương thức này để chia tay với cô.
Mà cô cũng có lỗi với Tiêu Tử.
Cậu nam sinh đang đạp xe trước mặt cô đây, nếu cậu biết tôi từng ngồi tù, liệu có còn nhiệt tình giúp đỡ như vậy được hay không?
Có phải cũng sẽ trừng lớn mắt, nhìn cô giống như nhìn quái vật, sau đó chỉ mong cách cô thật xa?
A! Cô cười rộ lên, nhìn những sắc vàng của những khóm hoa cúc bên đường,
trên gương mặtcô đơn khẽ nở rộ một nụ cười. Hương hoa cúc vừa thơm
ngát lại rất dễ chịu, trắng, vàng, từng khóm nối tiếp nhau tạo thành một biển hoa đủ màu sắc, không ngừng tỏa hương, ánh nắng ấm áp cũng tung
tăng nhảy nhót trên gương mặt cô, thật là thoải mái.
Cô là một người 'hành tẩu' trên con đường này, đang một lần nữa bắt đầu lại một cuộc sống mới của chính mình.
Bọn họ đạp xe quanh co hết con đường này tới con đường khác, càng ngày càng rời xa sắc vàng của những bông cúc kia cho đến lúc biến mất, vậy mà ở
bên này, một chiếc xe màu bạc sang trọng cũng chạy từ hướng ngược lại
tới đây, cùng bọn họ lướt qua nhau, chạy về phía cổng trường đại học.
Trên xe, Đằng Duệ Triết mặc áo lông, gương mặt tuấn lãng, nhưng lại mang vẻ
phong trần mệt mỏi, anh hướng về phía cánh cửa, ấn 2 tiếng còi xe, sau
đó lẳng lặng chờ.
Cổng trường rất nhanh đã mở ra, nhường lối cho xe anh chạy vào.
--- -------