Bắt Yêu

Chương 112: Chương 112: Rốt cục cũng tìm được cô! (1)




Bởi vì bài kiểm tra đại số đã gần kết thúc, Đại Lận quyết định ở lại trường để khảo nghiệm lại mộ chút, để tránh trường hợp gian lận, bài thi của các sinh viên đều không giống nhau, nhưng Đại Lận chỉ cần dùng hơn một nửa thời gian là giải quyết xong rồi, sau đó sẽ tiếp tục bận rộn với việc khác.

Trước phòng học có một cậu nam sinh điển trai đang đi cùng với một đám bạn học, quần áo tuy rằng sang trọng, nhưng hình như lại cố ý làm cho chúng méo mó đi, miệng cậu ta không ngừng nói ‘FML’*, vô cùng bất lịch sự.

Chú thích: *FML: từ ngữ khiếm nhã, nói thẳng ra là bạn này đang chửi thề í ><

“FML, đội Hải Mã lại thua rồi? Đúng là lũ bất tài, chẳng hi vọng có thể đá ra hồn! Bóng đã vào rồi còn để cho hụt mất, mẹ kiếp!” Cậu ta tung một quyền lên vai nam sinh bên phải, phát tiết tức giận.

“Lão đại, chúng ta bỏ đi, không cần hỗ trợ cho bọn chúng nữa! Mary ở cửa tiếp theo sẽ không chơi, không chơi!” Một cậu nhóc trạc chừng mười mấy tuổi an ủi cậu ta, mặc cậu ta đánh, miệng đầy thô tục.

Thi xong, Đại Lận thu dọn dụng cụ học tập bỏ vào túi xách, rồi cuối đầu vội vã rời khỏi phòng thi. Nhưng bởi vì bọn họ đang đi hàng một trên hành lang, mà cô thì lại cúi đầu, hiển nhiên không thấy được đường đã bị chặn, nên va phải một nam sinh điển trai.

Cô thoáng kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu.

Cậu nam sinh lại ‘FML’ một tiếng, đang muốn mắng to người nào không có mắt, dám động vào bổn thiếu gia, chợt thấy trước mặt chính là cô gái hôm trước đứng gần bồn hoa, những từ ngữ thô tục lập tức nghẹn vào trong bụng, mày đẹp mắt sáng, làn da trắng nõn, môi hồng, lại mang theo khuôn mặt đáng yêu nhu thuận, tạo nên hiện tượng xuất hiện hai đám mây đỏ ửng trên má của các nam sinh.

OMG, dĩ nhiên là cậu đã tìm thấy người tình trong mộng của đời mình rồi! Thần Cupid đã bắn trúng cậu rồi !

*Thần Cupid: thần tình yêu

“Lui ra, lui ra!” Cậu ra lệnh cho đám nam sinh nhường đường cho Đại Lận, khuôn mặt điển trai đỏ ửng, nhanh chóng chỉnh lại quần áp, vuốt vuốt mái tóc ngắn, ngượng ngùng nhìn Đại Lận:“Trước khi cậu đi! Có thể cho tôi xin số điện thoại không?”

Đại Lận đoán chừng nam sinh này khoảng 18 tuổi, mỉm cười lắc lắc đầu.

“Vậy cậu là học sinh ban nào thế?” Cậu ta tiếp tục hỏi, mặt càng ngày càng hồng.

Đại lận mím môi cười nhợt nhạt:“Hiện tại tôi không phải học sinh trường này.” Thu lại nụ cười, mang túi đồ lướt ngang mặt bọn họ.

Cô một bên bước đi tiêu sái, một bên nhìn đồng hồ, dự tính sẽ không ăn mà chạy đến thẳng chỗ làm.

Bụng thật sự là rất đói, chỉ muốn ngồi xuống ăn một bát mì, uống một bát súp nóng hổi, nhưng nếu tính cả thời gian thay quần áo, chờ xe, tắt đường, đi bộ năm phút đồng hồ, phỏng chừng sẽ đến muộn. Một khi muộn, sẽ bị trừ tiền lương, trừ tiền thưởng, sẽ khiến lòng cô đau như cắt.

Cô nhanh chóng chạy, mang theo chiếc túi nhỏ, đôi giày cũ sờn xuyên qua khuôn viên trường đại học.

Thôi, ăn cái bánh bao thịt, vừa ăn vừa chờ xe!

Cô chạy đến trước cửa tiệm bánh bao, đưa một nguyên tiền.

“Không có bánh bao thịt, chỉ có bánh mì!” Ông chủ bánh bao cụp mí mắt.

Khuôn mặt nhỏ của cô nhanh chóng suy sụp, không nói gì, chỉ nhìn đám bánh mì.

Tại sao giữa trưa cũng ăn bánh mì, buổi chiều cũng ăn bánh mì thế này. Bây giờ cô chỉ thèm ăn, rất muốn thưởng thức nhân bánh bao, không muốn bánh mì a.

“Mẹ kiếp, không phải ông mở tiệm bánh bao sao? Tại sao không có bánh bao, chỉ có bánh mì thế hả?” Cậu nam sinh điểm trai chẳng biết đứng phía sau cô từ lúc nào, chỉ thẳng vào mũi ông chủ:“Lập tức đưa bánh bao ra đây! Bằng không tôi sẽ dẹp cả cái tiệm này, sẽ cho cái cửa hàng này đổi ông chủ!”

Đại Lận gặp lại nam sinh này, không ngờ rằng cậu ta sẽ gây chuyện, xoay người muốn bỏ đi.

“Bổn thiếu gia đây muốn 4 phút nữa phải có bánh bao trong lồng hấp! Nếu làm không được, tụi bây đập nát cái tiệm này, bổn thiếu gia sẽ làm cho hắn ta giữ luôn cái công thức bánh bao xuống mồ!” Cậu ta cuồng vọng phân phó cho anh em, hù vài tiếng, lại nhanh chân chạy theo Đại Lận, ôn nhu nói:

“Cậu đừng tức giận nhé, không phải tôi cố ý gây sự đâu. Rõ ràng tôi thấy ông chủ đó còn chưng bánh bao, tất cả đều nóng hổi. Nhưng gặp cậu chỉ mua một cái liền đâm ra lười biếng, cố ý nói không có.”

Đại Lận kinh ngạc, nhẹ nhàng nhìn cậu nam sinh.

Không thể tưởng được nam sinh mở miệng toàn “mẹ kiếp” mà lại có tâm tư nhẵn nhụi như thế, chỉ vì một cái bánh bao, mà gây chiến với chủ quán.

“Lão đại, bánh bao đến đây!” Một cậu nhóc hưng phấn từ đằng sau chạy đến, trên tay mang theo bánh bao thơm ngào ngạt, ít nhất có mười mấy cái, bộ dạng như hiến vật quý cho lão đại,“Toàn bộ là bánh bao, thịt bò, thịt heo, thịt dê, thịt chó ......”

“Thịt cái đầu mày!” Nam sinh cầm đầu rống một tiếng,“Lão đại tao muốn là bánh bao hấp trong lồng!”

“A, không phải cô ấy muốn ăn bánh bao sao?” Cậu nhóc co rụt lại, tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu.

“Tiệm này ngon nhất chỉ có bánh bao hấp trong lồng, da bạc nước nhiều, những bánh khác ăn không ngon!” Nam sinh này lại rống to một cái, bất quá mắng là mắng, nhưng vẫn cầm lấy bánh bao, đưa đến bên tay Đại Lận:

“Tốt nhất nên ăn bánh bao nhân thịt bò. Cậu ăn trước, tôi đi mua đồ uống cho cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.