Sau khi ăn bữa sáng xong Âu Nhật Kỷ vẫn muốn giữ người ở lại lâu thêm một chút cũng như là muốn có không gian riêng tư cho cả hai thể hiện tình cảm, nên anh đã bày ra đủ loại biểu cảm, đủ mọi hành động mà không màng tới hình tượng ngày thường của mình. Đối diện với sự chân thành níu giữ này Hạ Tinh Lam rất nhanh liền mềm lòng với đối phương, cậu không suy nghĩ gì nhiều chỉ biết thẹn thùng ậm ự gật đầu đồng ý.
“Hmm.. Vậy để anh đưa em đi tham quan một vòng quanh căn hộ nha.” Âu Nhật Kỷ thấy bạn nhỏ có vẻ thẹn thùng mà anh lại không biết nên mở lời như nào để dỗ dành người nên đành viện cớ dẫn đi tham quan căn hộ vậy.
Hạ Tinh Lam nghe thấy được đi tham quan căn hộ thì vui lắm, đôi mắt liền sáng trưng như sao vậy, nghe lời mà gật gật đầu nhỏ “Vâng, đi ạ.”
Nhìn dáng vẻ háo hức này của cậu thực quá dễ thương rồi đi, người ngoài nhìn vào có lẽ cũng đều sẽ không chút suy nghĩ mà tán thành với suy nghĩ này của anh.
Âu Nhật Kỷ dẫn người đi khám phá khắp ngóc ngách của căn hộ này. Như đã nói từ trước, căn hộ này rất rộng, rộng đến mức nếu đem ra so sánh thì có lẽ nó sẽ phải bằng bốn đến năm căn phòng ở ký túc xá gộp lại.
Trước tiên dẫn người tham quan ở bên dưới trước, Âu Nhật Kỷ dẫn người đi một vòng quanh khu vực nấu ăn, sau đấy là đến phòng ngủ, nhà vệ sinh, khu vực đọc sách, khu vườn nhỏ ngoài ban công. Bên trên là căn gác xếp lớn được bày trí thành một căn phòng lớn, có một góc là nơi làm việc và một vài khu vực nhỏ khác.
Đi một vòng xong Hạ Tinh Lam chính là rất rất ngưỡng mộ độ giàu có của anh a, một con người gì đâu mà hoàn hảo từ trong ra ngoài, không có gì để chê cả. Đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, có hiếu với cha mẹ, quan tâm đến người mình thương. Vừa tinh tế, vừa thực tế, lại còn cả tử tế và kinh tế nữa cơ. Lần này mà nói thì cậu chính là hời rất nhiều rồi a.
“Ư.. anh ơi.” Ngồi trên ghế sô pha mềm mại, Hạ Tinh Lam nhìn đoạn chat trên màn hình điện thoại xong quay ra e dè gọi đối phương.
Âu Nhật Kỷ đang mải tìm phim cho bạn nhỏ xem khi nghe thấy người gọi liền nhanh chóng quay sang “Sao vậy?”
“Dạ.. là một lát nữa em có ca làm... chị chủ vừa nhắn em, nói là anh Hứa Phong đang đến kỳ phát t.ì.nh nên.. không đến làm được ạ.”
“Nên chị nói em đến làm sớm hơn vài tiếng.. Anh, em đi được không ạ?” Hạ Tinh Lam hiện giờ giống hệt như em bé nhỏ xin phép cha mẹ đi chơi vậy, từng câu từng chữ đều rất nhỏ nhẹ e dè hệt như sợ đối phương không cho phép rồi quát tháo này kia.
Nhìn dáng vẻ bạn nhỏ xin phép mình để chuẩn bị đi làm như vậy Âu Nhật Kỷ thật sự thấy rất ấm lòng. Chỉ mới chính thức quen nhau chưa được một ngày mà cậu đã ngoan ngoãn báo cáo những việc bên ngoài của mình, rồi còn xin phép này kia nữa cơ. Như vậy có lẽ mai sau anh cũng phải nói với bạn nhỏ này những việc như này với bạn nhỏ thôi.
“Được rồi, vậy để anh đưa em về ký túc xá soạn đồ rồi anh đưa đến chỗ làm luôn.” Âu Nhật Kỷ đưa tay xoa nhẹ lên bên má nhỏ phúng phính của cậu. Phải nói là anh rất rất rất thích xoa xoa nắn nắn hai má bánh bao nhỏ này a.
Thấy anh có ý định đưa mình đi làm như vậy Hạ Tinh Lam ngại lắm, cậu phản ứng rất mạnh, lời nói ra thì lung tung, loạn xạ nhưng ai đấy vẫn nghe hiểu mới tài cơ chứ “Aa không... phiền anh lắm ạ.. xa lắm, em..em đi được.”
Bạn nhỏ này chính là không biết dấu diếm gì cả, mọi suy nghĩ tất cả đều biểu lộ trên gương mặt hết rồi đây này “Không sao, dù sao hôm nay anh cũng không có gì làm. Với cả cũng muốn ở bên cạnh bé người yêu nhỏ này thêm một chút.” Nói hết lời Âu Nhật Kỷ liền đứng dậy đi lên trên căn gác xếp kia lấy xuống một cái áo cardigan mỏng để cho cậu mặc.
Còn Hạ Tinh Lam sau khi nghe hết lời kia của anh thì hồn vía liền như trên mây, cứ ngẩn tò te ra đấy thôi.
“Khoác vào nào.” Âu Nhật Kỷ mặc chiếc áo mỏng của mình vào cho cậu. Đối diện với hành động ân cần này của người thương, bạn nhỏ mau chóng ngoan ngoãn nghe lời. Đến khi chiếc áo đã khoác hết lên người, khuy áo đã cài hết thì anh mới hài lòng ôm eo người đi ra ngoài.
Dưới tầng hầm để xe, Âu Nhật Kỷ lấy chìa khoá ra bấm mở xe từ xa. Xe của anh là một chiếc xe thể thao sang trọng màu xám, bên trong thì không có vật dụng trang trí mấy, chỉ có một hộp hình trái đất nhỏ bằng bàn tay được đặt ở phía trước mặt ghế lái đầu, camera hành trình thì treo ở ngay phía trên.
Hạ Tinh Lam được anh mở cửa xe cho, điều chỉnh ghế ngồi, giúp cài dây an toàn và cả đóng cửa xe. Mọi hành động đều rất nhẹ nhàng và tỉ mỉ, thậm chí anh còn xấu tính mà hà hơi vào tai cậu mấy cái, rồi còn tận dụng mà ăn đậu hũ nữa cơ.
“Ngồi ngoan nha.” Âu Nhật Kỷ khởi động xe lên, trước khi lái đi còn không quên quay sang dặn dò bạn nhỏ. Sau khi thấy người bên cạnh ngoan ngoãn vâng dạ mới hài lòng mà lái xe đi.