Do sự ảnh hưởng của rượu nên đến tận gần 9 giờ sáng Hạ Tinh Lam mới lọ mọ tỉnh giấc.
“Ư.. đau.” Giọng cậu có chút run rẩy do đầu hiện vẫn còn rất nhức, đến khi thấy ổn mới bắt đầu mở mắt nhìn xung quanh nhìn căn phòng lạ lẫm trước mắt, và.. mĩ nam bên cạnh.
Âu Nhật Kỷ nằm nghiêng người, một tay chống cằm, tay còn lại đặt lên mặt bạn O nhỏ xoa xoa nhẹ “Dậy rồi. Có còn đau đầu không?”
Hạ Tinh Lam thật sự đơ người khi nhìn thấy gương mặt của anh, nhưng sau đó kí ức tối qua liền ùa về không ngừng khiến gương mặt ngơ ngác khi nãy liền trở nên đỏ như con tôm luộc.
Ngơ ngác một hồi cuối cùng cậu lại chui vào chăn mà trốn, hai hàng nước mắt cũng theo đó mà lăn dài trên má, giọng nói nhỏ nhẹ có chút sợ hãi vang lên “Ức.. học.. học trưởng Âu, xin lỗi ạ hức.. em rất xin lỗi anh.”
Tâm trạng hiện giờ của Hạ Tinh Lam mà nói chính là rất rất xấu hổ, việc cậu khóc không phải do lo sợ hay gì cả mà là thấy xấu hổ, xấu hổ đến mức chỉ muốn ngay lập tức chạy sang nước ngoài phẫu thuật thẩm mĩ thành người khác thôi. Lại còn mấy người mà cậu nghĩ là bạn tốt nữa cơ, chắc chắn là bọn họ bày ra trò này rồi, thật tội học trưởng Âu, anh ấy cũng bị bọn họ kéo vào cái trò chơi này nữa cơ.
Hạ Tinh Lam vùi cả người trong tấm chăn lớn, trong lòng không ngừng độc thoại nội tâm. Cậu chính là không biết rõ sự tình nên vẫn cứ nghĩ Âu Nhật Kỷ bị ba người kia kéo vào cái trò chơi thử thách hay sự thật gì kia nên bây giờ anh mới ở đây a.
Nhìn bé O trước mắt xấu hổ đến bật khóc như này Âu Nhật Kỷ suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười một cái rồi “Khụ.. Không phải hôm qua em là người nói thích anh sao?”
“Hiện giờ không đưa anh số điện thoại, không chấp nhận kết bạn trên mạng xã hội với anh thì sao chúng ta nhắn tin qua lại được.”
Từng câu từng chữ được anh nói một cách từ từ, Hạ Tinh Lam chui trong chăn nghe rõ mồn một từng chữ một. Sau khi nghe hết câu liền rụt rè chui ra khỏi chăn, với tay tìm điện thoại, mở vào mạng xã hội chấp nhận kết bạn với anh.
Thấy bé O nhỏ của mình ngoan ngoãn nghe lời như vậy Âu Nhật Kỷ thấy rất vui, anh mau chóng với tay ôm người vào lòng, thơm nhẹ lên cái má nhỏ phúng phính kia một cái rồi mới ôm người xuống giường “Anh giúp em vệ sinh cá nhân.”
“Ư.. dạ.” Hạ Tinh Lam đỏ mặt thẹn thùng khi được trải qua cái cảm giác thân mật này với người mình thầm thương, à không, hiện giờ có lẽ phải gọi là “bạn trai” thì mới phải.
“Mình có dễ dãi quá không?.. à quên, người thổ lộ là mình mà.” Không hiểu quái nào mà Hạ Tinh Lam lại có thể có cái suy nghĩ đó được, tối qua rõ ràng người buông lời thổ lộ là cậu, thế mà giờ đây lại giống như người nói những lời đó là anh vậy.
Hiện giờ đây, mọi hành động của Âu Nhật Kỷ đều rất nhẹ nhàng và ân cần, hệt như sợ bạn nhỏ trước mắt sẽ bị đau vậy, hoàn toàn khác với cái dáng vẻ bố đời không quan tâm mọi việc trước đây (với những người khác nha).
Đến khi chiếc khăn mát lạnh lau một lượt trên mặt mình thì Hạ Tinh Lam mới coi như là hoàn toàn tỉnh ngủ, cậu hướng ánh mắt nhìn xung quanh căn hộ lớn này, trong lòng tấm tắc khen ngợi.
“Sáng anh đã đặt đồ ăn rồi, giờ chỉ việc hâm nóng thôi. Em ngồi đây đợi chút nha.” Âu Nhật Kỷ đặt nhẹ người ngồi xuống ghế sô pha êm ái, trước đó còn không quên mở tivi lên để cho cậu xem.
Nhìn theo bóng lưng của người nam nhân này, Hạ Tinh Lam chính là vẫn không tin nổi vào mắt. Mới hôm qua hai người vẫn còn là cái kiểu xưng hô đàn anh và em, giờ đã đổi sang kiểu xưng hô của cặp đôi yêu nhau anh em mặn nồng rồi cơ.
Là người từ nhỏ không ngại những việc vào bếp như này nên mấy cái như hâm nóng thức ăn đối với Âu Nhật Kỷ mà nói nó rất dễ dàng. Cứ lần lượt cho món này món kia vào lò vi sóng rồi điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, sau đấy lại cho món khác lên nồi để cho nó sôi nữa là xong.
Gần 10 phút sau các món ăn lần lượt được bày ra bàn ngoài phòng khách. Lần lượt là các món như bánh bao, quẩy và sữa đậu nành, mì, dimsum, cháo.
“Nhiều.. nhiều quá.” Nhìn một bàn đồ ăn trước mắt Hạ Tinh Lam liền cảm thấy sợ, cái khung cảnh này giống hệt những buổi sáng khi những đứa con xa nhà trở về thăm nhà. Đích thị là không lệch đi đâu được.
“Vì không biết em muốn ăn món gì nhiều nên anh đã đặt một vài món. Nào, mau thử dimsum đi.” Âu Nhật Kỷ ngồi xuống bên cạnh cậu, một tay cầm đũa, tay còn lại cầm cái bát nhỏ đút cho cậu ăn.
Đối diện với hành động thân mật này thì dù có ngại đến mấy nhưng Hạ Tinh Lam vẫn phải nhận lấy thôi. Đây không phải là do cậu mê trai hay gì đâu nha, là do đồ ăn mời gọi cậu đấy “Nhoàm... ngon quá.” Hai má nhỏ liền căng phồng lên sau khi ăn lấy một miếng dimsum, đôi mắt cũng theo cảm xúc mà thể hiện sự vui vẻ, lúc đầu thì sáng lấp lánh, lúc sau lại hệt như vầng trang khuyết.
Âu Nhật Kỷ cứ như vậy mà đút người ăn, khi thấy đối phương không muốn ăn liền giở chiêu trò bắt người ăn cho bằng được.
“Hic.. em ăn nhiều lắm rồi mà.”
“Nhiều gì, mới có mấy miếng, mau mở miệng ra ăn tiếp nào.”
“Ư.. aa nhoàm.”