Báu Vật

Chương 9: Chương 9




“Cảm ơn các em đã trông trừng bạn nhỏ nhà nhà anh.” Âu Nhật Kỷ vừa đến nơi đã liền ôm lấy người đứng dậy định rời đi nhưng trước đó còn không quên nói lời cảm ơn trước.

Hàn Ân, Lưu Tuệ Lâm, và cả Nguyễn Triết Giang nhìn thấy anh đến liền vui như nở hoa, cả ba mau chóng mỗi người một lời nhưng nội dung đều là kêu hai người mau rời đi nhanh đi.

Âu Nhật Kỷ nói nốt lời cảm ơn rồi mới rời đi. Tâm trạng hiện giờ của anh chính là rất rất rất vui a, cuối cùng sau bao ngày nhớ mong mỏi mòn cũng đã lùa được thỏ nhỏ vào bẫy rồi.

Khoảng hai tuần trước Âu Nhật Kỷ đã tạo một nhóm chat gồm 5 thành viên là anh, Lý Trường Hoàn, Nguyễn Triết Giang, Hàn Ân và cả Lưu Tuệ Lâm. Mục đích lập nhóm chat này chính là để mong bọn họ phối hợp với anh giúp anh có được bạn O nhỏ Hạ Tinh Lam này a. Vậy nên hiện giờ mới diễn ra cái cảnh này này.

“Nhẹ quá rồi..” Ôm người đi được một đoạn Âu Nhật Kỷ lại để ý đến vấn đề trọng lượng cơ thể của bạn nhỏ này. Nếu đem so những tiểu O khác với cậu thì có lẽ bọn họ cũng phải hơn cậu khoảng tầm 5 - 8 kg rồi.

Vì hiện giờ anh cũng đang ở trong ký túc xá của trường nên việc đem một bạn O vào khu ký túc xá của A thì không đúng quy định nên Âu Nhật Kỷ đã thẳng hướng đi đến căn hộ mới được người cậu út yêu dấu tặng cho cách đây không lâu.

Căn chung cư cao cấp cách trường Đại học khoảng tầm hơn 20 phút đạp xe, cách chỗ quán ăn bọn họ chỉ có hơn 10 phút thôi. Vì là chung cư cao cấp nên nơi này mỗi tầng chỉ có hai hộ gia đình, như vậy sẽ đảm bảo sự riêng tư cho mỗi gia đình. Căn hộ của anh nằm tận tầng 15, đồ dùng rất ít, tất cả đều mới tinh chưa động bao giờ và còn có chút bụi bẩn bám lên nữa.

Hạ Tinh Lam được đặt xuống giường êm đệm ấm một cách nhẹ nhàng, sau khi nằm xuống liền lọt thỏm nửa gương mặt vào cái gối êm, miệng nhỏ chóp chép như vẫn còn đang nhai gì đấy.

Nhìn dáng vẻ dễ thương của tiểu O nhỏ này Âu Nhật Kỷ không khỏi ấm lòng. Một kẻ ngày ngày chỉ biết mang cái gương mặt liệt không cảm xúc đi khắp nơi ấy vậy mà giờ đây lại tươi cười như hoa, trên mặt còn hiện rõ mồn một hai chữ “vui vẻ“.

Nếu hỏi từ lúc nào Âu Nhật Kỷ đã đem lòng yêu bạn nhỏ này thì có lẽ là phải nói vào lúc lần đầu gặp mặt dưới sân trường ấy. Nhìn thấy một bạn O nhỏ bị một gã A khá mất kiểm soát định giở trò, khi ấy không biết vì sao cơ thể này lại tự dưng đi tới giúp người. Không chỉ dừng lại ở đó, mà còn có nhiều trường hợp về sau nữa cơ.

“Chụt.. bé O nhỏ, chúc ngủ ngon.” Âu Nhật Kỷ đắp chăn lên cho cậu, sau thơm nhẹ lên má bánh bao căng tròn phúng phính một cái rồi lại rời khỏi phòng đi ra ngoài dọn dẹp vệ sinh căn hộ.

21 giờ 04, tại căn hộ sang trọng có một nam nhân hoá nữ công gia chánh trên người đeo một chiếc tạp dề, tay hết cầm chổi, cầm đồ hót rác, thì lại cầm dẻ lau nhà. Cứ như vậy từ phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh hay phòng ngủ ban đầu còn bám chút bụi giờ đây đã sạch bóng loáng.

(Lưu ý là ở đây có hai phòng ngủ, một phòng rất sạch sẽ do Âu Nhật Kỷ lâu lâu lại lui tới và ngủ ở căn phòng đấy, vậy nên nơi mà Hạ Tinh Lam đang ngủ hiện giờ chính là rất rất rất sạch.)

Dọn dẹp sạch sẽ phân loại rác thải hết xong Âu Nhật Kỷ lại ôm đồ đi tắm rửa một lần nữa rổi mới vào phòng ôm người vào giấc. Buổi tối hôm nay có lẽ sẽ là một đêm đáng nhớ với anh, và là một đêm dễ quên với Hạ Tinh Lam.

...----------------...

Bên này, sau khi bàn giao bạn mình cho vị học trưởng Âu, cả ba liền tiếp tục ăn uống nhưng lần này chính là đã không động đến rượu bia nữa.

“Giờ này không biết học trưởng Âu đang làm gì tiểu Lam của chúng ta rồi nhỉ? Hi vọng cậu ấy ngày mai không bị làm bạn với giường.” Nguyễn Triết Giang ngẩn ngơ suy nghĩ về bạn của mình sau những việc làm hết sức là “tốt đẹp” vừa rồi.

“Lo làm gì, học trưởng Âu là người như nào bộ cậu quên rồi sao? Anh ấy sẽ không làm ra loại chuyện này đâu.” Thấy cậu bạn mình có suy nghĩ đen tối như vậy Lưu Tuệ Lâm liền lên tiếng thanh minh giúp vị học trưởng của mình.

Thấy fanboy của Âu Nhật Kỷ đã lên tiếng Nguyễn Triết Giang liền lười đuôi coi tiếp.

Đối diện với khung cảnh hai luồng ý kiến khác nhau này Hàn Ân vẫn rất ung dung ngồi ăn, bởi vì dù mọi chuyện có kịch tính đến mức nào thì bọn họ sẽ không dám réo tên y hay lôi y vào cùng đâu. Ai đời nào lại đi phá huỷ tâm trạng vui vẻ của một con thú dữ chỉ vì vấn đề này đâu chứ, có điên mới làm vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.