Kể từ sau buổi đi ăn lẩu đấy thì Hạ Tinh Lam và vị học trưởng Âu tần suất hai người “vô tình” gặp nhau cũng ngày càng lớn, cũng vì vậy mà cả hai cành thêm gần gũi mới nhau hơn, đến mức cứ hễ gặp nhau vị học trưởng này liền không ngần ngại mà khoác vai luôn miệng gọi “Tinh Lam, bạn học nhỏ..” khiến cậu ngại ngùng không thôi.
“Oa.. qua môn rồi qua môn rồi. Vậy là không bị học lại rồI.” Nhận kết quả thi của mình xong Nguyễn Triết Giang phải nói là vui hơn cả việc sắp được nghỉ tết. Đối với y mà nói không có gì đáng sợ hơn việc thi không qua môn, bởi nếu không qua thì sẽ phải học lại, mà học lại sẽ phải nộp tiền, rồi nếu đến tai baba đại nhân của y thì thể nào y cũng sẽ bị cắt tiền tiêu vặt một tháng mất thôi.
Thấy bạn mình vui như vậy Hạ Tinh Lam cũng cảm thấy vui lây “Vậy là ổn rồi ha, không lo bị cắt tiển tiêu vặt rồi.”
“Ựm ựm.. Tất cả là nhờ có cậu hết Lam à, nhờ cậu kèm học tớ nên tớ mới có được kết quả trên cả tuyệt vời này đấy.”
“Đâu có, là do cậu tiếp thu rất tốt mà.”
“Không đúng, tất cả là nhờ có cậu cả đó. Hạ Tinh Lam cậu chính là bùa hộ mệnh của tớ nhaaa~” Nguyễn Triết Giang vui vẻ ôm chầm lấy cậu không ngừng cọ vào bên má bánh bao nhỏ này.
Hàn Ân và Lưu Tuệ Lâm nhìn thấy y lại “lên cơn” thì không hẹn mà cùng nhau thở dài.
Thời gian ở Đại học trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã gần đến Tết rồi. Năm nay nhà trường quyết định cho học sinh nghỉ Tết sớm vào hôm 20 âm, nên dù hôm nay mới là đầu tháng nhưng rất nhiều bạn học đã sớm thu dọn hành lý chuẩn bị trước rồi.
“Khụ.. để ăn mừng kết quả học tập vậy hôm nay chúng ta đi ăn một bữa đi, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, sẽ được nghỉ mà.” Lưu Tuệ Lâm nảy ý đi ăn liền mở lời luôn, khi nói còn không quên nháy mắt đầy ẩn ý với Hàn Ân và cả Nguyễn Triết Giang nữa.
Mau chóng nhận được tín hiệu từ bạn mình Nguyễn Triết Giang liền dơ hai tay hai chân đồng tình “Đi đi, nhất định phải đi.”
“... Nhưng hiện giờ gần Tết tớ đang kẹt tiền lắm, nhà trường vẫn chưa trao tiền thưởng Tết nên tớ vẫn chưa có tiền đâu.” Hạ Tinh Lam thấy mọi người có ý muốn ra ngoài ăn liền thành thành thật thật mà nói ra rắc rối hiện giờ của mình.
Thấy cậu nói như vậy Hàn Ân liền lên tiếng an ủi “Không sao đâu mà, để bọn tớ trả cho, dù sao thì suốt thời gian chuẩn bị thi cậu chính là người kèm bọn tớ học cơ mà. Coi như trả công đi.”
Nghe thấy lời này Hạ Tinh Lam vốn còn định mở miệng phản bác nhưng một cái miệng làm sao đấu lại được ba cái miệng nên thôi, đành ngoan ngoãn nghe theo vậy.
...----------------...
Đợt này cả ba người Nguyễn Triết Giang, Lưu Tuệ Lâm và cả Hàn Ân đều phá cách lời hứa trước đây của cả bốn, mà chọn đi uống rượu. Bọn họ bước vào một quán đồ nướng gọi lên một số món và vài chai rượu rồi cùng nhau nhâm nhi thưởng thức.
Trong số bốn người thì người có tửu lượng kém nhất là Hạ Tinh Lam, nên sau khi uống được gần nửa chai rượu cậu đã say quên lối về rồi.
“Say rồi.” Nhìn bạn mình đang say rượu nằm dài ra bàn Hàn Ân nhẹ giọng nói lại với hai người còn lại.
Nguyễn Triết Giang liền không nhanh không chậm mà lôi đâu ra cái điện thoại của cậu “Bắt đầu kế hoạch dụ thỏ vào hang.”
Hai người còn lại mau chóng gật đầu nhận chỉ thị. Lưu Tuệ Lâm lôi ra chai rượu rỗng đặt lên bàn “Tinh Lam dậy đi, chơi trò thử thách hay sự thật đi.”
“Ức... chơi.” Hạ Tinh Lam đang trong cơn say sau khi nghe bọn họ rủ liền không ngần ngại mà đồng ý.
Đối với một người đang say rượu mà nói chơi trò này chả khác nào là tự nhảy xuống hang cọp đâu, bởi vì tầm nhìn của cậu hiện giờ đã mù mịt rồi, chỉ có thể thông qua bọn họ mà biết kết quả cái chai đã quay trúng ai thôi. Mà ba người này thì chính là những con sói đội lốt cừu chính hiệu a, cả ba cùng nhau phối hợp diễn một vở kịch hết sức hoàn hảo.
“Quay trúng cậu rồi Lam, mau nói đi, chọn thử thách hay sự thật.” Nguyễn Triết Giang rất vui mừng khi đầu cái chai đã quay trúng người mà bọn họ mong muốn.
Nghe thấy chai đã quay trúng mình Hạ Tinh Lam ậm ự nấc cục rồi mới mở miệng chọn “Ức.. th.. thử thách đi.”
“Vậy tỏ tình đi, gọi điện cho học trưởng Âu nói thích anh ấy.” Hàn Ân mau chóng đề ra yêu cầu.
Hạ Tinh Lam lúc say mà nói hệt như con người khác, nên sau khi nghe yêu cầu này liền không ngần ngại tìm điện thoại vụng về vào nhóm chat bấm tìm tài khoản của Âu Nhật Kỷ rồi gọi cho anh.
“Alo.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói chầm thấp của người nam nhân nọ. Nghe thấy đúng giọng nói mình cần nghe cậu liền rất vui mà đáp lại “Hì hì.. học ức.. học trưởng ơi, Lam thích anh a.”
“Thích.. ưm bai bai anh nha.” Cậu mau chóng kết thúc cuộc gọi rồi nằm dài ra bàn mà ngủ.
Ba người còn lại thấy cảnh này thì không ngừng vui sướng mà cùng nhau hét lớn, sau đó lại phải đứng dậy nói lời xin lỗi với mọi người xung quanh.