Báu Vật

Chương 14: Chương 14




Tối hôm đấy, như lời đã nói trước thì sau khi ăn tối, tắm rửa làm một số việc vặt xong Âu Nhật Kỷ liền leo lên giường lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi thăm với bạn nhỏ của mình.

Màn hình điện thoại đang tối om bỗng sáng lên do có tin nhắn gửi đến, Hạ Tinh Lam thấy người gửi tin nhắn là anh liền nhanh chóng mở điện thoại ra trả lời tin nhắn.

Cứ như vậy, hai con người mới yêu ngồi nhắn tin với nhau, tủm tỉm cười đến gần 22 giờ mới chịu chúc ngủ ngon chào tạm biệt nhau.

“Ố là la, Âu học trưởng của phòng chúng ta sao hôm nay lại có chút.. hơi khác lạ nha. Nói mau, nhắn tin rồi cười tủm tỉm như vậy là sao chứ?” Tố Hữu Bách nằm ở giường đối diện thấy anh từ lúc nãy cứ nhắn tin rồi cười này cười kia liền không nhịn được mà dò hỏi.

Lý Trường Hoàn thấy cậu bạn mình đã khơi mào rồi, y liền nhanh chóng mở miệng úp úp mở mở vấn đề “Quỷ ế như cậu thì biết cái gì chứ.”

Bị gọi là “quỷ ế” cậu bạn Tố Hữu Bách liền cảm thấy rất là hỏi chấm luôn. Tự dưng kêu một con người đào hoa, luôn nằm trong top gương mặt đẹp trai của trường, mĩ nam mĩ nữ muốn làm người của anh chàng thì đếm không xuể là “quỷ ế”, không biết ai mới là ế nữa.

“Còn hơn ai đấy mãi không có được bạn học đệ B nào đấy.”

“Gruu.. tên A khốn khiếp.”

Cứ vậy, một cuộc song đấu võ mồm liền diễn ra ngay trong phòng. Còn Âu Nhật Kỷ thì lại tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, cứ thế ôm mộng về bạn nhỏ của mình mà chìm vào giấc ngủ.

Phòng ký túc xá của anh cũng gồm bốn người ở, tất cả bốn người đều là A cả, gồm có anh _ Âu Nhật Kỷ, Lý Trường Hoàn, Tố Hữu Bách và một người bạn nữa tên Lộc Minh. Trong phòng thì Lộc Minh là người khó tính nhất, đúng hơn thì có thể nói rằng y là bà mẹ của Lý Trường Hoàn và Tố Hữu Bách. Hiện giờ Lộc Minh đang đi ra ngoại ô để tham gia một khoá huấn luyện nhỏ nên không có ở đây để chứng kiến khung cảnh này. Chứ nếu y mà ở thì thể nào hai người kia cũng bị ăn chửi no đòn luôn.

...----------------...

Sáng hôm sau, Hạ Tinh Lam đã thức dậy từ sớm rồi làm bạn với phòng tắm gần 1 tiếng đồng hồ. Hôm nay cậu có một tiết học vào lúc 8 giờ, sau khi biết được lịch học của cậu, Âu Nhật Kỷ đã rủ người sáng mai cùng nhau đi ăn sáng vậy nên mới có cảnh như này a.

Hạ Tinh Lam chui rúc trong phòng tắm từ sớm, tắm rửa sạch sẽ tân trang lại nhan sắc xong cậu lại lạch bạch ôm đống đồ đã được cậu bạn Hàn Ân phối sẵn cho mà chạy vào trong để thử đồ. Cứ như vậy thay đi thay lại không biết bao nhiêu bộ thì cậu cũng chỉ chọn lấy bộ đồ đơn giản nhất để mặc là chiếc áo giữ nhiệt cao cổ màu trắng, áo hoodie màu đen và chiếc quần bò đen, thêm vào đó là đôi giày trắng nữa là xong.

“Vậy tớ đi đây, các cậu nhớ là lên lớp đúng giờ đấy.” Hạ Tinh Lam trước khi ra khỏi phòng còn không quên dặn dò mấy người bạn của mình nữa. Haizz, biết sao được, cả ba người này chính là lề mề hơn cả chữ lề mề mà, suốt ngày đến lớp muộn thôi nên cậu mới phải nhắc.

Nguyễn Triết Giang thấy cậu dặn dò như vậy liền nhanh chóng đáp lại cho có “Biết rồi biết rồi mà. Cậu còn đứng đây sẽ muộn giờ hẹn với học trưởng Âu đấy.”

“Mau đi đi kẻo để người ta chờ.” Lưu Tuệ Lâm cũng muốn nhanh chóng xua đuổi cái con người hay lo lắng này đi về cho chủ sở hữu hiện tại. Chứ nếu để cậu ở thêm chút nữa thể nào bọn họ cũng sẽ phải nghe thêm đôi ba lời căn dặn này kia cơ.

Hạ Tinh Lam bị đẩy ra khỏi phòng, còn chưa kịp nói nốt lời cần nói cửa phòng đã đóng rầm lại, báo hại cậu chỉ đành nuốt những lời nói kia vào lại bên trong. Mau chóng khôi phục lại tinh thần vui vẻ thường ngày, Hạ Tinh Lam lại lạch bạch đi xuống dưới tầng, nơi anh người yêu đang đứng đợi.

Vừa xuống đến nơi đã thấy anh người yêu đẹp trai cao to đang đứng dựa người vào chiếc xe ô tô thể thao sang trọng khiến bao cô gái chàng trai khi đi qua đều phải ngoái lại nhìn. Âu Nhật Kỷ hôm nay cũng mặc rất đơn giản, anh mặc một chiếc áo polo tay dài, quần âu tối màu và đi thêm đôi giày thể thao trắng cùng một hãng với đôi của cậu.

Thấy người đã xuống Âu Nhật Kỷ liền nhanh đi đến ôm lấy người một cái rồi sau đấy mới dẫn người vào xe đưa đi ra ngoài ăn sáng. Vì hôm nay gần 9 giờ anh mới có tiết do giáo sư bận một chút việc nên tối qua anh mới ngỏ ý muốn là sáng mai sẽ đưa bạn nhỏ đi ra ngoài ăn a.

Hạ Tinh Lam được anh rủ đi ăn thì vui lắm, cậu không nghĩ nhiều mà ngoan ngoãn đồng ý liền.

“Anh ơi, em trả áo ạ.” Hạ Tinh Lam mở balo lấy ra chiếc áo cardigan đã được làm sạch và gấp gọn gàng đóng trong túi đưa ra cho anh.

Âu Nhật Kỷ thấy bạn nhỏ trả áo cho mình thì khá ngạc nhiên, anh không ngờ bạn nhỏ này lại mở màn ngày hôm nay của hai đứa bằng việc trả áo chứ không phải là bao lời yêu thương a.

“Không cần đâu, em cứ giữ lại mặc đi.”

Thấy anh có ý kêu mình giữ lại áo để mặc Hạ Tinh Lam liền nhanh miệng từ chối “Không ạ, đây vốn là áo của anh mà ạ. Với lại em cũng có nhiều áo rồi ạ.”

“Ngoan, anh cũng có một cái giống như vậy. Là áo đôi đấy.”

“><”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.