Báu Vật

Chương 19: Chương 19




Lúc xe xuất bến là lúc 7 giờ rưỡi, khi đến nơi đã là 13 giờ chiều rồi. Hạ Tinh Lam theo kí ức của nguyên chủ lần lần mò mò mà tìm về căn nhà của cậu mợ mình. Cậu kéo hai cái vali, trên hai cái vali đều là hàng loạt các túi đồ lớn nhỏ nhìn thoáng qua đều có thể nhận ra đây là quà Tết rồi.

Đi vào bên trong khoảng tầm 500 mét cậu liền thấy một ngôi nhà gỗ hai tầng nhỏ, phía ngoài sân là hai bé nam đang chơi đuổi bắt vui vẻ với nhau. Nhìn thấy khung cảnh trước mắt tim của Hạ Tinh Lam bỗng dưng đập mạnh hơn, cảm xúc có chút dâng trào, nước mắt rất nhanh liền trực chờ rơi xuống. Nhận ra cơ thể có phản ứng bất thường như vậy cậu liền hiểu ra đây chính là cảm xúc của nguyên chủ.

Thôi thì nếu nguyên chủ đã bộc lộ sự xúc động như vậy cậu liền sẽ làm theo cảm xúc này vậy “Tiểu An, Tiểu Phúc anh về rồi nè.”

Nghe thấy có người gọi mình hai đứa nhóc mau chóng quay sang nhìn nơi phát ra giọng nói, thấy người gọi là cậu hai đứa nhóc rất nhanh liền vui mừng chạy đến mỗi người ôm cậu một cái trước rồi sau đấy mới lại giúp cậu xách đồ vào “Để An An với Phúc Phúc giúp anh cho.” Cậu bé Hạ Bảo An vui vẻ dùng sức lực của mình mà đẩy chiếc vali đi vào trong, phía sau cậu bé là người anh trai Hạ Bảo Phúc đang nối đuôi cùng làm hành động như mình.

Hạ Bảo Phúc và Hạ Bào An là con của cậu mợ nguyên chủ, hai đứa nhóc này là anh em sinh đôi, năm nay đã được 6 tuổi rồi. Hai đứa, đứa nào đứa đấy đều rất hoạt ngôn và nhiều năng lượng nên từ lúc hai đứa nhóc này biết đi thì cậu mợ nguyên chủ liền muốn tống cổ hai đứa nhóc này ra khỏi nhà thôi.

Nhìn dáng vẻ hai đứa nhóc giúp mình mang đồ như vậy Hạ Tinh Lam không khỏi bật cười, nhất là cái cảnh hai đứa nhóc chật vật xách cái vali to hơn cả người lên từng bậc cầu thang này mới là buồn cười nhất “Nào, để anh nhấc lên cho.” Thấy hai đứa có vẻ quá chật vật cậu liền nhanh chóng nhấc hai cái vali lên đặt xuống trên thềm rồi mới lại cho hai đứa đẩy tiếp.

Vào trong nhà, hai đứa nhóc Hạ Bảo Phúc và Hạ Bảo An đã mỗi người một câu gọi ba gọi mẹ khiến hai người họ đang loay hoay ở sau bếp cũng phải giật mình vội vã chạy lên xem, sợ hai đứa con báo đời lại xảy ra chuyện gì.

“Sao vậy sao vậy?” Người cậu _ Hạ Bân chạy lên trước xem tình hình, trên tay vẫn là đôi đũa và nắp nồi. Ông lên đến nơi, nhìn thấy người cháu trai mà mình ngày đêm lo lắng thì không khỏi ngạc nhiên “Tinh Lam? Về lúc nào? Về sao không báo trước để cậu mợ còn ra đón?”

“Ai cơ? Tinh Lam về rồi sao chồng?” Giọng nói của ông có phần to cho nên khi vừa đến gần cửa sau của nhà mợ _ Uyển Linh đã nghe thấy rõ mồn một lời của ông. Mà điều để bà bận tâm chính là hai chữ “Tinh Lam” kia kìa.

Hạ Tinh Lam thấy cậu với mợ mình liền vui vẻ thưa gửi “Tiểu Lam chào cậu mợ ạ, con về rồi đây ạ.”

“Thằng nhóc này, về không báo trước gì cả.” Mợ Uyển Linh giận dỗi đi đến đánh nhẹ vào mông cậu mấy cái, sau liền kéo người ra ghế ngồi hỏi han tình hình sức khỏe đủ kiểu.

Mấy ngày trước cậu mợ có gọi điện hỏi khi nào cậu về ăn Tết, thấy cậu nói là sẽ về sớm nhưng ai ngờ đâu lại sớm như vậy nên bọn họ chính là rất bất ngờ.

Hạ Tinh Lam ngồi xuống ghế ngoan ngoãn mà trả lời hàng loạt câu hỏi của mợ Uyển Linh và cả của cậu Hạ Bân nữa. Ngồi trả lời này kia một lúc cậu liền sai hai đứa nhóc kéo vali đến rồi lấy ra quà Tết mình đã chuẩn bị “Con có chuẩn bị đồ Tết cho mọi người ạ. Của cậu và mợ đây ạ, còn đây là của hai em.” Lấy từng túi một ra cậu nhanh chóng phân phát đồ cho mọi người.

Uyển Linh lấy đồ trong túi ra liền thấy đây là một chiếc sườn xám nhìn thôi đã biết rất đắt rồi “Lam à, đây.. cái này nhìn thôi cũng biết là đồ đắt tiền rồi con à.”

“Dạ mợ không cần lo đâu ạ. Thật ra đồ này cũng có cả tiền của các bạn con nữa đó.” Hạ Tinh Lam ngoan ngoãn giải thích cho bà nghe, cậu dám cá nếu không nói rõ ràng thì bà sẽ nghĩ cậu đã ra ngoài làm chuyện phi pháp này kia để có tiền mua quà Tết cho họ.

Thấy cháu mình nói như vậy Uyển Linh liền đã hiểu “Như vậy thì cũng hơi kì rồi.. vậy khi nào con lên trường thì gửi lời cảm ơn của dì đến họ nha, sẵn đem luôn nhiều đồ ngon tặng họ nữa.”

“Dạ.” Sự nghi ngờ đã được giải quyết xong, giờ cậu lại lấy một cái vali nữa đặt xuống đất rồi mở nó ra. Vừa mở ra hai đứa nhóc đã nhốn nháo cả lên, bởi vì bên trong đều là bánh kẹo a.

Hạ Bân thấy hai đứa con mình nhốn nháo ầm ĩ như vậy liền thẳng tay cho mỗi đứa một cú đánh vào đầu “Cấm động, đợi đến khi nào vào 00 giờ 00 phút của năm mới đi thì hãy mơ đến.”

“Dạ..” Hai đứa nhóc bị ba mình đánh đến u đầu liền ỉu xìu mà dạ một tiếng.

Hạ Tinh Lam và Uyển Linh nhìn cảnh tượng này lại không hẹn mà cùng nhau cười lớn, biết sao được giờ, trẻ con cả mà, cứ thấy bánh kẹo là lại thế thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.