Bẫy Cô Ấy

Chương 5: Chương 5




Editor: Everly.

- --

"Hả?" Dương Tiểu Mạn hơi khó hiểu, "Học đệ, em không đi sao?"

Ôn Tân Nhĩ cũng ngừng nghịch di dộng, ngẩng đầu nhìn Tạ Quan Tinh, "Cậu không đi ăn à?"

Tạ Quan Tinh lắc đầu, "Tớ không đói lắm."

Ôn Tân Nhĩ: "....Không phải lúc nãy ở kí túc xá cậu nói cậu đói sao?"

Đầu Dương Tiểu Mạn cứ như con quay, lúc Ôn Tân Nhĩ nói thì nhìn Ôn Tân Nhĩ, lúc Tạ Quan Tinh nói thì quay qua nhìn Tạ Quan Tinh.

Bị phát hiện nhưng Tạ Quan Tinh cũng không xấu hổ, cậu có chút mờ mịt mà chớp chớp mắt, "Lúc nãy thì đói, bây giờ lại ổn rồi."

"Nhưng cậu....." Ôn Tân Nhĩ còn muốn nói tiếp.

Tạ Quan Tinh cúi đầu, có chút ngượng ngùng giải thích, "Nếu chúng ta cùng đi thì tốt rồi, mà học tỷ lại không đi, chúng ta tự mình đi ăn thì cũng không ổn lắm."

Ôn Tân Nhĩ muốn nói có gì không ổn đâu thì đã bị Dương Tiểu Mạn sau khi hiểu được ẩn ý cướp lời, "Vậy cũng được, bỏ đi, hôm khác chúng ta lại ăn cơm, vậy hai đứa đi đâu thì đi đi, chị đến chỗ Ôn Nhiễm."

Cô nói xong thì cũng mất hút.

Soái ca Ôn Tân Nhĩ sửa soạn kĩ càng mới ra ngoài: "....."

-

Phòng tập luyện.

Trong phòng tập chỉ có một mình Lý Mộc Giác. Bà mặc một chiếc áo bó sát màu trắng và quần dệt kim đen, dáng người mảnh mai không một tí thịt thừa, căn bản là không nhìn ra người này đã hơn bốn mươi tuổi.

Bà đang tập động tác trước gương, làm được một nửa thì từ trong gương thấy Ôn nhiễm bước vào nên dừng động tác lại.

"Đến rồi à?" Lý lão sư lấy khăn trên ghế lau mồ hôi trên trán.

Ôn Nhiễm gật gật đầu, "Vừa dịp ra ngoài ạ."

Lý Mộng Giác vừa lau mồ hôi vừa nghe Ôn Nhiễm đáp, sau đó tầm mắt bà dừng lại trên dây cột tóc của Ôn Nhiễm, "Dây cột tóc này không thích hợp với em."

"???" Ôn Nhiễm sờ sờ tóc, ngữ khí có chút ủy khuất, "Bạn cùng phòng em nói rất xinh đẹp."

Vì Lý Mộng Giác là nữ giáo viên gần gũi với Ôn Nhiễm nhất, mối quan hệ của hai người cũng rất tốt nên bị nói là khó coi khiến cho Ôn Nhiễm rất xấu hổ, Lý Mộng Giác nói quá thẳng luôn rồi.

"Em và bạn cùng phòng Dương Tiểu Mạn", Lý Mộng Giác cười, "Hai em còn...."

Ôn Nhiễm đến gần làm nũng, "Mộng Giác tỷ tỷ, tập cho em xem động tác mới của cô đi."

Lý Mộng Giác mở loa.

Ôn Nhiễm ngoan ngoãn đứng một bên chuẩn bị vỗ tay.

Nhà hát Tùng Nam hàng năm đều có buổi biểu diễn liên hoan nghệ thuật, đều mời những tai to mặt lớn trong giới nghệ thuật ở Tùng Nam đến. Đại Học Nam Kinh chắc chắc sẽ có một suất biểu diễn.

Ôn Nhiễm múa dẫn đầu, cô có thiên phú, học động tác rất nhanh, mỗi động tác của cô đều có thể truyền đạt ý từ của mình đến cho người xem.

Cho nên các giáo viên ai cũng thích một người vừa học giỏi vừa chịu khó như cô.

Động tác của Lý Mộng Giác không khó, nó cũng chỉ là một bài test khả năng nhảy, Ôn Nhiễm tập vài lần thì đã thuộc.

Có lẽ vì chủ đề của tiết mục là cuộc sống sinh hoạt của một thiếu nữ dưới thời Đường, nên Ôn Nhiễm nhảy trông hợp hơn một giáo viên đã bước vào tuổi trung niên. Thể hiện sống động sự hoạt bát đáng yêu của thiếu nữ thời ấy dù bây giờ cô đang mặc đồ hiện đại và tóc còn được buộc gọn lại.

Học xong động tác mới, Ôn Nhiễm tập lại toàn bài hai lần, cho đến khi Lý Mộng Giác dừng nhạc.

Lý Mộng Giác đưa chai nước cho Ôn Nhiễm, do dự hỏi, "Em đang hẹn hò à?"

Ôn Nhiễm uống hai ngụm nước rồi dừng lại nhìn Lý Mộng Giác, "Cô cũng xem diễn đàn ạ?"

"Không phải đâu, đó là em của em."

"Người còn lại thì sao?"

Lúc ấy Ôn Nhiễm đi chung với hai nam sinh.

Lúc này Ôn Nhiễm không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Mộng Giác, mắt cô cứ nhìn đâu đâu. Lúc nhìn vào gương liền bắt gặp ánh mắt của Lý Mộng Giác, Ôn Nhiễm nhanh chóng dời ánh mắt, nhìn về ngoài cửa.

Cửa đang mở, bóng dáng một chàng trai chợt lóe qua.

Một lúc sau, đầu của hai chàng trai xuất hiện trên cửa sổ, họ trộm nhìn về hướng phòng tập.

Ôn Nhiễm nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

"Là bạn cùng phòng của em trai em."

Ôn Nhiễm mặt không đổi sắc trả lời.

Phòng tập quá mức an tĩnh, bên ngoài có thể nghe thấy được lời cô nói.

Trên mặt Lý Mộng Giác liền xuất hiện ý cười, "Cô biết là đám học sinh đó nói bậy mà."

Ôn Nhiễm phụ họa cười cười, cô không dám nói mấy tin đồn trên diễn đàn là bịa đặt, chỉ nói là họ muốn thu hút sự chú ý mà thôi.

Lần này cũng không phải là bịa đặt.

"Aizz, không phải cô không cho phép em yêu đương. Em cũng biết đó, năm sau đội tuyển quốc gia sẽ đến Tùng Nam tuyển hai thành viên, không chỉ phải cạnh tranh với mấy trường Đại học, mà ngay cả mấy phòng tập bên ngoài, những người có đam mê đều muốn được một suất", khẩu khí Lý Mộng Giác dần nghiêm khắc hơn, "Nếu em yêu đương, thì em dùng thời gian gì để yêu đương? Không phải là thời gian luyện tập sao? Lúc em đang hẹn hò thì người khác đang tập luyện. Lúc người ta đang giữ dáng thì em lại đi uống rượu, em còn muốn giữ dáng sao?"

Ôn Nhiễm liên tục gật đầu, "Cô nói rất đúng."

Nghe Lý Mộng Giác nói đến đây, tâm tư Ôn Nhiễm dành cho Tạ Quan Tinh cũng nhạt bớt.

Vì thế Lý Mộng Giác nói cô có thể về rồi.

Bà và Ôn Nhiễm cùng nhau đi ra cửa vừa lúc Ôn Tân Nhĩ và Tạ Quan Tinh đi tới.

Hai người lên tiếng chào bà.

Lý Mộng Giác rất ôn nhu mà khen, "Học sinh Nam Đại* năm nay trông rất được."

[*]: Đại học Nam Kinh

Tạ Quan Tinh cong cong mắt, "Cảm ơn cô ạ, ngược lại em thấy cô mới là tượng đài của Nam Đại."

Ôn Tân Nhĩ: "....."

Lý Mộng Giác hơi ngạc nhiên về tốt chất tâm lí của chàng trai này. Ban nãy trong phòng tập bà nói chuyện rất lớn, chắc hẳn là nó nghe thấy được. Vậy mà đương sự thoạt nhìn lại không xấu hổ ngượng ngùng hay buồn bực không cam lòng.

Còn có thể tự nhiên mà nói dối, bà đã hơn 40 rồi, gì mà tượng đài của Nam Đại chứ.

"Vậy bọn em đi trước nha cô."

Ôn Nhiễm theo chân hai người đi trên hành lang.

Cô mới tập nhảy xong, tóc có hơi rối, trên cái trán trắng nõn có một tầng mồ hôi mỏng, dây cột tóc cũng lỏng dần.

Tạ Quan Tinh nhìn Ôn Nhiễm vài lần, sau đó duỗi tay chỉnh dây cột tóc lại giúp cô, "Học tỷ, dây cột tóc của chị hơi lỏng rồi, em chỉnh lại giúp chị."

Cậu nói xong còn nhìn về phía Lý Mộng Giác mà nhếch khóe miệng, thành công khiến biểu tình trên mặt đối phương cứng lại.

Ôn Nhiễm không hề để ý, "Cảm ơn em."

Ba người đi xuống dưới lầu, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ quả thực hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Ôn Nhiễm quyết định nói rõ với Tạ Quan Tinh, cô có chút xấu hổ thẹn thùng, "Vừa rồi cô chị nói em cũng nghe được, em cũng đừng để trong lòng. Hmm.... Thật ra thì cô chị nói cũng không có sai..."

Tạ Quan Tinh bước chậm lại, cậu có chút khó hiểu, "Sao cô ấy lại thấy học tỷ sẽ bị ảnh hưởng? Chẳng lẽ cô ấy không tin chị sao?"

Ôn Nhiễm: "....Chắc là không phải đâu, bình thường cô ấy đối xử với chị rất tốt."

Tạ Quan Tinh quay đầu đi, biểu tình có chút ủy khuất, "Nếu em là cô ấy, nhất định em sẽ không ngăn cản học tỷ mà tôn trọng lựa chọn của học tỷ."

Vốn Ôn Nhiễm thấy lời nói của Lý Mộng Giác rất có lý, nhưng nghe Tạ Quan Tinh nói như vậy thì cô cảm thấy cũng có chút có đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.