Editor: Everly
- --
"Học tỷ, chúng ta đi ăn cơm đi." Như là sợ Ôn Nhiễm sẽ khó xử khi đứng giữa mình và Lý Mộng Giác, Tạ Quan Tinh giải vây nói.
Ôn Nhiễm ngạc nhiên, "Hai em vẫn chưa ăn cơm sao?"
Dương Tiểu Mạn từ đâu vụt ra, "Không đi, họ nó cậu không đi thì họ cũng không đi, nên tớ mới đến tìm cậu nè."
Ôn Nhiễm: "Nãy giờ tớ không thấy cậu đâu hết."
Dương Tiểu Mạn: "....." Thật ra cô đã đưa hai người này đến đây đó.
"Em không có nói như vậy." Ôn Tân Nhĩ sờ sờ tai, lạnh nhạt nói.
Dương Tiểu Mạn gật đầu phụ họa, "Là Tạ Quan Tinh nói đó, cậu không đi, nó cũng không đi. Mà tớ cũng thấy vậy, cậu không đi, bọn tớ đi cũng không có vui."
Dương Tiểu Mạn nghĩ đến cảnh đó. Cô không thân với Ôn Tân Nhĩ, Tạ Quan Tinh thì càng không, nếu ba người mà đi ăn chung, kiểu gì cô cũng sẽ xấu hổ.
Càng nghĩ Dương Tiểu Mạn càng thấy Tạ Quan Tinh đúng là chu đáo ân cần, không khỏi có thiện cảm với cậu hơn.
"Bây giờ chúng ta đi ăn đi." Ôn Nhiễm không thể nói nỗi ba người này.
Hôm nay là ngày thứ hai chào đón tân sinh viên, cổng tường chật cứng người, xe cộ chen chúc tấp nập. Trường học cũng cho vài sinh viên đón các tân sinh viên, các tiền bối của các câu lạc bộ múa may lá cờ nhỏ, gân cổ lên lôi kéo mọi người tới câu lạc bộ của mình báo danh.
Tuy nhiên, sau khi bọn họ đi qua bảy tám khúc cua ngã rẽ, đám đông chen chúc ồn ào đã bị tách biệt bởi các bức tường của các con hẻm.
Thành phố Tùng Nam hai năm nay phát triển rất nhanh, khu công nghiệp trọng tâm dần dần đã dời vào nội thành, nhưng vì Nam Đại còn ở bên này nên khu phố cũ này vẫn phát triển.
Có rất nhiều quán ăn nhỏ nằm trên con hẻm này, các quán từ sang trọng, trang nhã đến đơn giản mang không khí trong nhà đều có. Những địa điểm ở đây đều thích hợp để tham quan và chụp ảnh.
Hôm nay bọn họ đến một quán ăn nhỏ do một đôi vợ chồng mở. Quán ăn này đã mở được mười mấy năm, nếu Tùng Nam có lập ra một bảng xếp hạng về các quán ăn ngon thì nhất định quán này sẽ thuộc top ba của tỉnh.
Quán ăn rất nhỏ, bên trong chỉ có sáu bàn, bên ngoài sân nhỏ có ba bàn, được trang trí rất trang nhã, lịch sự.
Trong sân ông chủ còn trồng vài giống hồng Trung Quốc mọc thành chùm đua nhau khoe sắc, hoa văn phức tạp.
"Check mã QR rồi chọn món mọi người muốn ăn là được."
Ôn Tân Nhĩ đang định nói mấy món mình không muốn ăn, Ôn Nhiễm nhìn về phía cậu, "Em đừng nói chuyện."
Ôn Tân Nhĩ: "......."
Tạ Quan Tinh nhìn nhìn Ôn Tân Nhĩ, lại quay qua nhìn Ôn Nhiễm, cười đến có chút thẹn thùng, "Em ăn cái gì cũng được, học tỷ chọn cái gì thì em ăn cái đó."
Ôn Tân Nhĩ: "....." Bây giờ cậu cảm thấy bạn học mới có chút không đơn giản.
Trong lúc ăn cơm, phần lớn đều là Dương Tiểu Mạn nói chuyện, bát quái về mấy giáo viên của Nam Đại và một số điều kì lạ của trường.
"Là sinh viên năm nhất Điền Tiểu Điềm, à không năm nay năm hai rồi. Vào học kì một, có học trưởng theo đuổi Ôn Nhiễm, mà Điền Tiểu Điềm cũng thích học trưởng đó, nên lên diễn đàn nói xấu Ôn Nhiễm, nói Ôn Nhiễm khi dễ bạn học trong lớp, ngại bần ái phú*. Chị vốn cảm thấy tên học trưởng đó không tồi, có thể tìm hiểu được, các em đoán sao?" Dương Tiểu Mạn múa may chiếc đũa, thập phần kích động, "Vậy mà tên đó lại tin lời Điền Tiểu Điềm nói, sau đó không quá hai tuần thì đã hẹn hò với Điền Tiểu Điềm."
[*]: khinh nghèo yêu giàu
"Cẩu nam nữ." Dương Tiểu Mạn nhịn không được mắng.
Chỉ vì Ôn Nhiễm lớn lên quá chói mắt, lại không dễ gần nên trong trường cũng có không ít người có thành kiến với cô, nên họ không phân biệt trắng đen mà tin tưởng chửi bới cô.
Ôn Tân Nhĩ nhìn thoáng qua Ôn Nhiễm, lạnh nhạt hỏi, "Chị dữ như vậy, sao không cho bọn họ hai bạt tai?"
Ôn Nhiễm uống một ngụm canh, nhàn nhạt nói, "Không cần thiết."
Những lời như vậy cô đã nghe rất nhiều, làm lớn cũng chẳng được gì, cứ làm lơ là được.
Ôn Tân Nhĩ hừ một tiếng, cũng không biết bực bội cái gì.
Tạ Quan Tinh cúi đầu thong thả ăn đồ ăn trước mặt, an an tĩnh tĩnh mà nghe ít khi phát biểu ý kiến.
Dương Tiểu Mạn vốn đang phun tào sôi nổi, nhìn thấy đôi nam nữ bước đến từ cửa, âm thanh chậm rãi nhỏ xuống, sau đó cô che miệng lại nhỏ giọng nói, "Ngốc bức* đến kìa! Ngốc bức đến kìa!"
[*]: Ý là đồ ngốc á.
Ôn Nhiễm biết "ngốc bức" mà Dương Tiểu Mạn nói là ai, cô gắp một viên đậu phộng bỏ vào miệng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Điền Tiểu Điềm rõ ràng chuẩn bị kĩ càng cho buổi hẹn hò, diện đồ theo tông xanh lá. Dây cột tóc xanh lục, áo sơ mi tay phồng màu lục nhạt phối với chân váy caro xanh trắng, chân mang đôi giày Martin trắng. Trông thật thuần khiết và tràn đầy năng lượng.
Dương Tiểu Mạn ghé vào tai Ôn Nhiễm nói, "Cô ấy đang mặc theo phong cách trà xanh sao?"
Ôn Nhiễm còn chưa kịp nói gì, Điền Tiểu Điềm đã nhìn thấy bọn họ. Vì Ôn Tân Nhĩ và Tạ Quan Tinh ngồi quay lưng về phía bọn này, nên Điền Tiểu Điềm không chú ý tới hai người họ, trong mắt cô chỉ chú ý đến Ôn Nhiễm.
Lúc tiến vào thấy Ôn Nhiễm ngồi ở đây, Vương Kiêu Phi thấy cô, tròng mắt đều muốn rơi xuống.
Có cái gì đẹp? Giả vờ thanh cao.
"Học tỷ, chào. Hôm nay học tỷ cũng đến đây ăn cơm sao?" Điền Tiểu Điềm giả bộ kinh hỉ, "Qua một đợt nghỉ hè, học tỷ lại càng xinh đẹp hơn."
Ôn Nhiễm cong khóe miệng, "Em mặc đồ xanh rất đẹp."
Dương Tiểu Mạn phụt một tiếng bật cười.
Điền Tiểu Điềm sửng sốt, hiểu được ý tứ của Ôn Nhiễm thì cắn cắn răng, tựa hồ cảm thấy Ôn Nhiễm thật sự khen mình, cười đến ngay ngô nói, "Cảm ơn học tỷ."
"Học tỷ, chị mới ăn cơm sao? Hay là chúng ta cũng nhau ăn đi, sau đó AA*. Dù sao ăn cơm thì ăn nhiều người mới vui." Điền Tiểu Điềm cảm thấy hôm nay cô đẹp hơn Ôn Nhiễm, có eo chân lại dài. Hôm nay Ôn Nhiễm ăn mặc rộng thùng thình, không nhìn ra dáng người đẹp chỗ nào, chắc chắn Điền Tiểu Điềm cô thắng ở điểm này.
[*]: Chia đôi tiền á.
Dương Tiểu Mạn muốn kêu hai người họ lăn đi chỗ khác, Vương Kiêu Phi đã gấp không chờ nổi mà ngồi xuống, "Được nha, ăn cùng nhau thì náo nhiệt hơn, AA thì cũng rẻ hơn."
Ôn Nhiễm thong thả bỏ đũa xuống, nhìn vào hai người ngồi bên cạnh, hiển nhiên là chuẩn bị mắng người.
Điền Tiểu Điềm thấy mình đã làm Ôn Nhiễm xấu hổ, đặc biệt vui vẻ. Cô quay đầu lấy thực đơn chủ quán đưa, liền thấy Tạ Quan Tinh và Ôn Tân Nhĩ ngồi đối diện Ôn Nhiễm, tức khắc ngây ngẩn.
Lúc Ôn Tân Nhĩ ăn cơm đã tháo mũ tai bèo xuống. Tóc cậu được cắt ngắn, toàn bộ ngũ quan đều lộ ra, bây giờ tâm tình cậu không tốt, thoạt nhìn có chút dữ nhưng lại toát lên hương vị của thiến niên bồng bột.
Mà Tạ Quan Tinh bên cạnh, ngoan ngõa lại an tĩnh, đôi mi vừa dài vừa cong thêm làn da trắng nõn khiến Điền Tiểu Điềm cũng xấu hổ.
Hai ngày nay Điền Tiểu Điềm đang yêu đương mặn nồng với Vương Kiêu Phi, không để ý đến diễn đàn như thế nào nên không rõ hai người kia là ai, còn tưởng họ là đối tượng của Ôn Nhiễm và Dương Tiểu Mạn.
"Học tỷ, đây là...." Cô do dự mở miệng hỏi, chỉ nói một nửa.
Nhưng Ôn Nhiễm lười trả lời lại.
Ba chữ "Đừng phiền tôi" thiếu điều muốn viết lên mặt.
"Chị có thấy phiền không hả?"
Ôn Tân Nhĩ đặt đũa xuống, cau mày, khuôn mặt hơi hung dữ có chút dọa người.
"Không thấy bọn tôi không chào đón chị sao? Mắt có vấn đề à?"
Thật ra khi học Đại học, tên đại gia này dù có mâu thuẫn gì thì phần lớn đều giấu trong lòng chứ không biểu hiện ra, bề ngoài vẫn là bộ dạng hòa thuận.
Nên Điền Tiểu Điềm không nghĩ là tiểu soái ca này lại thẳng thắng như vậy, vô tình như vậy, lại còn không biết thương hoa tiếc ngọc.
Dương Tiểu Mạn dưới bàn dựng ngón cái cho Ôn Tân Nhĩ.
Điền Tiểu Điềm chớp chớp mắt, mặt đỏ tai hồng. Cho tới bây giờ cô đều dựa vào gương mặt này mà thuận buồm xuôi gió, có rất ít nam sinh không thương tiếc cô.
Nhưng hôm nay vậy mà cô lại bị mắng là mắt có vấn đề.
Điền Tiểu Điềm quay đầu nhìn Vương Kiêu Phi, lã chã chực khóc, "Nếu không thì chúng ta đi thôi. Học tỷ, học tỷ không chào đón chúng ta"
Rõ ràng là Ôn Tân Nhĩ nói nhưng Điền Tiể Điềm lại đổ lên đầu Ôn Nhiễm.
Mày Ôn Tân Nhĩ càng nhăn hơn, cậu còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tạ Quan Tinh giữ lại.
Tạ Quan Tinh chậm rãi buông muỗng, có chút ngượng nhìn Điền Tiểu Điềm nói: "Là chúng ta làm cho Điền học tỷ chịu ủy khuất, nếu Điền học tỷ thích chỗ này như vậy, chúng ta nên ăn xong sớm một chút."
Điền Tiểu Điềm: "????"
"Chị không......."
Tạ Quan Tinh không cho Điền Tiểu Điềm cơ hội giải thích, cậu thở dài nói tiếp: "Nếu học tỷ thích chỗ này như vậy, hẳn là phải đặt chỗ trước với chủ quán chứ."
Vốn dĩ Vương Kiêu Phi còn muốn thay mặt Điền Tiểu Điềm giáo huấn Ôn Tân Nhĩ một trận nhưng lại bị Tạ Quan Tinh nói như vậy, thẳng nam như hắn gật đầu phụ họa, "Đúng đó, nếu em thích ngồi ở đây như vậy, sao không nói anh đặt chỗ trước?"
Tạ Quan Tinh mau chóng hòa giải, "Học trưởng à, anh cũng không nên trách Điền học tỷ như vậy, anh cũng phải hỏi Điền học tỷ muốn như thế nào chứ."
Đúng vậy!
Đi ăn cơm mà còn không chịu đặt chỗ trước!
Điền Tiểu Điềm tự tìm bậc thang cho mình đi xuống. Đúng vậy, cô muốn ngồi ở đây chứ không phải vì cái gì cả.
Điền Tiểu Điềm bực bội với Vương Kiêu Phi, "Đều tại anh, đi ăn cơm mà cũng không đặt chỗ trước."
Vương Kiêu Phi cũng ủy khuất, "Sao trách anh được? Em cũng đâu nói là muốn ăn cái gì. Còn nói, ngồi ở đâu không phải ngồi, sao nhất thiết lại là chỗ này?"
Điền Tiểu Điềm nghẹn lại, cô không nghĩ bạn trai mình lại khiến mình không xuống đài được, cô hét lên, "A! Vương Kiêu Phi! Đầu óc anh có vấn đề phải không?"
Vương Kiêu Phi trợn mắt há mồm, "Sao em lại mắng anh như vậy?"
Bình thường Điền Tiểu Điềm đều ngoan ngoãn đáng yêu, lần đầu tiên cô phát giận như vậy. Vương Kiêu Phi như phát hỏa, hắn thầm nói, "Haizz, người phụ nữ này thật đáng sợ."
Điền Tiểu Điềm: "!!!"
Điền Tiểu Điềm vừa tức giận lại vừa xấu hổ, khóc lóc cầm túi chạy ra ngoài. Vương Kiêu Phi vốn đang ngồi lại bị Dương Tiểu Mạn kéo kéo, "Còn không đuổi theo bạn gái anh đi."
Vương Kiêu Phi mới đuổi theo.
Nhìn hai người vô duyên vô cớ làm loạn một trận, Dương Tiểu Mạn rất thỏa mãn, "Ha, tớ thấy mình có thể ăn thêm được hai chén cơm, quá sung sướng!"
Lân đầu thấy Điền Tiểu Điềm thất thố như vậy, trước kia đều là cô bị hai người bọn họ làm tức chết.
"Tiểu học đệ thật lợi hại, tức chết bọn họ đi!" Ánh mắt Dương Tiểu Mạn nhìn Tạ Quan Tinh càng thêm sùng bái.
Ôn Tân Nhĩ gật gật đầu, cậu cũng thấy vậy.
Ôn Nhiễm cũng gật đầu, cô cũng thấy vậy.
Tạ Quan Tinh lần nữa cầm lấy muỗng chậm rãi uống canh, cậu có chút ngượng ngượng mà cười, "Nào có, là do tình cảm của Điền học tỷ với học trưởng có vấn đề thôi."
Cậu vừa nói xong, ba người còn lại đều liên tục gật đầu.