Bẫy Của Sói Xám

Chương 10: Chương 10: Đám Cháy Nhỏ Trước Cơn Hoả Hoạn




Kết thúc màn rượt đuổi phi thường, Davis lái xe thật nhanh trở về biệt thự. Khi bánh xe vừa dừng trước cổng chính, bạn Liam giống như đã chờ sẵn ở đó lập tức chạy ra ôm xe vừa suýt xoa nói: “Papa ở đây rồi, con yêu cuối cùng cũng bình an quay về, vất vả cho con rồi.”

Anna bị khó hiểu khi thấy Liam hành động không khác gì người tâm thần, vô duyên vô cớ ôm hôn chiếc xe thắm thiết.

”Anh có chắc không sao chứ hả, Liam?” Cô buột miệng hỏi.

Anh nghiến răng trả lời: “Con xe One-77 tôi trân quý như trứng, vậy mà chỉ qua mấy giờ mấy người sử dụng, nhìn xem, trầy hết xe tôi rồi còn gì. Đúng là quá đáng mà, tội con của tôi...” Liam thành thật biểu lộ tình cảm thương xót, nhìn bộ dáng anh ta rất hài hước.

Cô đang phân vân không biết nên thông báo cho Liam biết rõ hơn về tình trạng của xe hay không, vốn dĩ nó tệ hại hơn rất nhiều...

Davis không để Liam vào tròng mắt, hắn đi lướt qua anh, trực tiếp bước lên cầu thang rồi thản nhiên nói: “One-77 bị bắn bể kính rồi, còn trầy ở đuôi xe nữa. Chắc nó đang đau đớn lắm đấy!”

”Gì?! Anh vừa nói cái gì?” Liam đứng hình trơ mắt nhìn bóng lưng Davis đi vào trong. Liam nhìn qua Anna thấy cô cũng vội lảng tránh nối đuôi theo sau hắn, đôi mắt anh tối sầm lại, tức tốc chạy ra đuôi xe kiểm tra.

”Mẹ kiếp, thằng khốn nào dám bắn xe ông!”

Trong khi đó ở trong biệt thự, mặc kệ bên ngoài đang có người phát tiết dữ dội đến cỡ nào, song mọi thứ vẫn bình lặng hoàn toàn khác biệt với ngoài kia.

”Davis, anh có biết ai đã đuổi theo chúng ta không?” Anna không khỏi tò mò mới lên tiếng hỏi. Sự cố vừa xảy ra có kẻ mù điếc mới không nhận ra sự bất thường, tuy cô đã lường trước xã hội đen như Davis chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ thù, tổ chức muốn giết hắn nhưng cũng không đến mức trùng hợp có kẻ lại biết thời gian địa điểm mà theo dõi đuổi giết như thế.

Nghe cô dám gọi thẳng tên mình, hắn dừng chân, khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ âm trầm khó đoán. Anna đi theo sau quên không để ý bị đâm nhẹ vào người Davis, cô ngẩng mặt hỏi: “Sao lại dừng đột ngột...”

Âm thanh còn lại lập tức bị chặn ngay cổ họng. Đây lần thứ hai cô bị hắn bóp cổ, đôi mắt hắn hung ác chăm chăm nhìn cô như muốn thiêu đốt: “Tôi cấm cô tuỳ tiện đến gần tôi.”

Đúng lúc Liam đang đi vào, vừa thấy tình huống căng thẳng anh vội đi đến ngăn lại. Mất mấy giây sau Davis mới buông tay, hắn lạnh giọng nói:“Mau gọi họ đến phòng gặp tôi!”

Nói xong Davis xoay đi mất, Anna hơi kiệt sức ngồi khuỵa xuống sàn, da cổ trắng sứ bị ứ đỏ một mảng thê lương, cô ho khan liên tục, thầm chửi rủa trong lòng.

Có người bưng cốc nước lên, Liam lập tức đưa nó cho cô uống. Anna sau khi lấy lại chút hơi, cô khàn giọng nói: “Hắn phát điên vì cái quái gì thế?”

Anh nhún vai đáp: “Ồ, câu này tôi hỏi cô mới phải chứ?”

”Thôi quên đi.” Anna quơ tay bảo, cô cũng chẳng biết bản thân vừa động chạm gì mà hắn như biến thành ác quỷ muốn bóp cô chết ngay tại chỗ. Dù sao đây cũng không phải lần đầu bị hắn đe dọa, Anna biết rõ người đó không phải kẻ dễ đối phó, hắn muốn giết ai cũng được, lẽ ra cô nên mang ơn vì mình không bị hắn bóp chết mới phải. Nghĩ vậy cô không kìm được mà nở nụ cười châm biếm.

Thấy Anna im lặng bỏ đi lên lầu Liam cũng không níu kéo. Nhớ lại, đúng là đây lần đầu tiên anh mới thấy Davis bạo lực với phụ nữ như vậy. Trước đây... à mà làm gì có người phụ nữ nào xuất hiện ở đây bao giờ.

Đúng vậy, Anna là cô gái duy nhất “được” Davis tiếp xúc cho dù nó hơi theo khuynh hướng bạo lực một tí.

Liam tỏ vẻ đăm chiêu, giây sau mới phát giác như quên một việc quan trọng nào đó, anh hỏi người giúp việc: “Lúc nãy anh ta nói gì với tôi vậy?”

”Thưa cậu chủ, cậu ta bảo cậu gọi người đến phòng gặp cậu ấy.” Ông quản gia lịch sự đáp lại.

Sở dĩ đây nhà riêng của Liam nên mọi người ai cũng kính nể cậu là bình thường. Bọn họ thỉnh thoảng thấy có bạn cậu Liam - là Davis đến chơi rồi qua đêm, tuyệt đối không ai biết vị khách đó chính là kẻ có quyền lực to lớn trong giới hắc đạo.

Đã nhớ ra vấn đề, Liam mới cho người đi làm việc tiếp, sau đó anh bấm máy gọi điện...

”Boss có lệnh tập trung! Cảnh cáo Boss đang rất tức giận. Chậm một giây là các anh tiêu đời.”

Mất khoảng mười phút sau, trong khi Liam đang chú tâm đọc tờ báo thì bên tai đã nghe tiếng động cơ xe chạy đến dừng trước cửa.

Ngay sau đó là hai bóng thanh niên đeo kính đen vội vàng đi vào. Một trong hai tên thấy Liam ngồi đó, lên tiếng nói: “Liam, ngoài kia con One-77 của anh sao nhìn tệ thế?”

”Tôi cũng đang rất muốn giết kẻ khốn nào dám phá hoại 1,4 triệu USD của tôi đây, Drake!”

Người tên Drake nghe vậy liền nhíu mày đăm chiêu.

Liam quăng tờ báo sang một bên, bỗng thấy người bên cạnh Drake tay còn cầm súng, anh nhắc: “Nhà của tôi không phải chỗ xả đạn, cất vào đi Chad.”

Tên Chad nhét súng vào túi sau: “Thói quen thôi.” Xong vỗ vai Drake, nghiêng đầu nói: “Đi!”

Cả hai tức tốc chạy lên phòng, giây phút mở cửa tiến vào liền nhận ngay hai phát súng, may mắn là hai phát đạn bắn trên bia đạn ghim thẳng hồng tâm.

Drake và Chad không ngạc nhiên mấy trước cơn phẫn nộ của Davis. Mỗi lần bị Davis thẳng tay cảnh cáo như vậy, cả hai phải trải qua mấy lần mất vía mới giữ được bình tĩnh như lúc này. Hai người ngay sau khi nhận được cú điện thoại của Liam, Drake và Chad vốn dĩ không ở cùng một chỗ nên rất tranh thủ tăng tốc chạy nhanh đến đây. Nói không phải khoa trương thì cả hai không khác gì tay đua xe vượt gần nửa thành phố mới chạy tới nơi.

Cũng tại tên Liam này thích mua biệt thự ngoài vùng ngoại ô, báo hại bọn họ có hoàn cảnh như ngày hôm nay.

Drake có mái tóc vàng tự nhiên, đôi mắt xanh nhạt chuẩn gốc người Châu Âu, gương mặt góc cạnh luôn bao quát vẻ điềm đạm và nghiêm túc.

Ngược lại Drake thì Chad khoác cho mình phong cách lãng tử, anh càng trở nên hấp dẫn phái nữ khi sở hữu cặp mắt nâu trầm vừa sâu vừa lạnh lùng.

Lúc cả hai nhìn thấy xe của Liam đậu trước cửa, Drake cùng Chad đều không hẹn mà nhìn nhau, coi như lý do muốn Chủ nhân triệu tập có lẽ đã tìm ra.

Drake lên tiếng trước: “Chủ nhân, đám người đó thuộc hạ chắc chắn là bọn của băng nhóm Hồng Kông. Chúng tấn công vì ta giúp Robert mở đường dây nhập hàng mới đây, chúng nghĩ ta phá chúng nên mới cho người ra tay.”

Chad móc trong túi áo ra một viên đạn được đựng trong túi nhựa đặt lên bàn hắn rồi kể: “Báo cáo Chủ nhân, đây là chỗ đạn được phát hiện ở cảng Sete hôm Nathan bị cháy nổ ở đó. Còn nữa...” Chad lấy ra một túi nhựa đựng một viên đạn khác: “Đạn này được tìm thấy tại nơi chúng ta đồng ý chuyển hàng cho Robert tại cảng Calais. Chúng đều là cùng một loại đạn như nhau. Trên viên đạn đặc biệt có kí hiệu khắc phía đuôi. Dấu vết đặc trưng này duy nhất chỉ có tổ chức K sử dụng.”

Dưới ánh đèn vàng toả xuống vị trí Davis đang ngồi, cả thân hình nổi bật với vẻ đẹp cương nghị và lạnh lùng trên gương mặt. Sắc mặt hắn vẫn bình thản chỉ riêng đôi mắt sắc lạnh mang lực sát thương lớn lộ vẻ uy hiếp đối phương phải khuất phục kính nể.

”Con cáo lòi đuôi nhanh vậy sao...”

Davis đan tay ngửa lưng ra phía sau, cong miệng cười thích thú.

”Bọn chúng cố tình chặn Nathan chuyển hàng còn dám tấn công anh chẳng khác gì muốn tuyên chiến với tổ chức. Chúng ta không thể để chúng lộng hành như vậy được.” Thái độ Drake vô cùng kiên quyết nói. Một bên Chad cũng gật đầu đồng ý.

Quyền lực của gia tộc Elliot không ai trên thuộc địa Châu Mĩ không thể biết đến, tất cả băng đảng xã hội đen lớn nhỏ đều phải nể mặt lui bước nhường đường. Mặc dù hoạt động bề ngoài bình thường, nhưng đến Thượng đế cũng phần nào kiêng nể các thành phần của thế giới ngầm này.

Trong mắt bang phái hắc đạo không có luật pháp quốc gia, thậm chí xem nó không hề tồn tại, tuyệt đối chỉ có “quy tắc giang hồ“. Kẻ nào trong giới vi phạm những quy tắc này đều “hết đất sống“.

Gia tộc Elliot xưa nay chuyên kinh doanh loại hàng vũ khí hạng nặng với khối lượng lớn, toàn bộ đường dây buôn lậu đều bị tổ chức thâu tóm trong tay, không kẻ nào lại muốn ăn hớt tay trên của gia tộc Elliot - Trùm Mafia trên đất Mỹ.

Ngoài buôn vũ khí là trọng tâm thì các hàng hóa kinh doanh trái phép khác như bán ma túy, bán độc dược phi chính chủ với quy mô nhỏ hơn, đều trở thành không vấn đề gì khi một tay ông trùm Mafia điều hành - Elliot Davis.

Riêng lần này Davis muốn mở rộng địa bàn nên mới sang Châu Âu hợp tác với Robert. Đồng thời nhân cơ hội bành trướng thêm lực lượng và thu lợi từ nhiều hợp đồng buôn bán. Nhưng tự dưng lại gặp sự cố ngoài dự kiến, tổ chức bị đụng độ với bọn xã hội đen Châu Á. Để một tổ chức lạ mặt chơi sau lưng, đúng là vết dơ cần phải thanh trừng cho danh tiếng gia tộc Elliot.

Đôi mắt Davis chốc thành ngọn lửa sáng rực, hắn nhếch môi cất giọng ngông cuồng bá đạo: “Không một ai có thể cản đường việc tôi muốn làm. Nếu chúng muốn tranh chấp, đã vậy tôi sẽ không hẹp hòi từ chối tham gia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.