Cuộc hẹn sẽ diễn ra tại dinh thự của Robert. Lần này Davis lái xe chở cô đến đó. Bên trong xe đúng lúc trên tivi phát lại bảng tin nội dung về
trận khủng bố kinh hoàng tại nhà hàng Pháp. Nhiều hình ảnh, bài báo và
video đã quay lại toàn bộ cảnh khủng bố xảy ra.
Davis nhấn nút tắt màn hình, cô cũng không có tâm trạng để nghe, trong
suốt chuyến đi cả hai không nói với nhau lời nào. Với người ngạo mạn, ít lời như Davis cô cũng không lấy gì làm lạ. Sở dĩ cả hai không thân
thiết nên sự im lặng suốt dọc đường lại khiến cô thấy dễ chịu hơn.
Không khí trầm mặc kéo dài cho đến khi xe chạy vào cổng, Davis mới cất tiếng nói: “Kéo cái hộp trước mặt ra đi.”
Anna làm theo, hơi ngạc nhiên thấy khẩu súng lục được đặt trong đó, cô
định hỏi thì hắn đã nói: “Cầm lấy nó.” Đây là lần đầu tiên Anna được tận mắt thấy súng, cô cầm lên và thấy nó rất vừa với tay mình: “Nhưng, tôi
không biết sử dụng...”
Cô nhìn sang Davis còn hắn vẫn không để lộ bất kì cảm xúc gì, điều duy
nhất cô thấy rõ nhất là giọng điệu khinh thường của hắn ta. “Vậy thì cô
tự chôn mình đi.”
Anna nghẹn họng nhìn hắn ra khỏi xe mà cô không thể làm gì, Robert từ
trong nhà đi ra trông thấy Davis ông rất cảm kích ôm lấy. Cô còn nghĩ
bọn họ trong giống bạn bè đơn thuần hơn là hai ông trùm tội phạm.
Anna bước ra khỏi xe, Robert có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô đi cùng Davis
nhưng rất nhanh ông lấy lại phong thái hằng ngày sau đó dẫn mọi người
vào trong nhà.
”Tối qua lính của tôi đã báo tin lô hàng đã thành công qua khỏi tai mắt
của bọn cảnh sát. Quả nhiên người trẻ tuổi và làm việc nhanh chóng như
anh tôi rất thích.” Robert ngồi trên ghế thong thả thưởng thức ly rượu
trong tay.
Anna ngồi cạnh Davis bắt đầu dịch lại. Nghe xong, hắn cong miệng cười:“Ngài Robert đây cũng rất giữ lời. Tôi đã được nhận giấy phép chuyển
hàng qua Châu Phi kinh doanh rồi, thông tin rất nhanh.”
Anna quan sát Robert sau mấy ngày không gặp, ông ta xem ra còn khoẻ mạnh hơn cô tưởng, mặc dù sắc mặt còn tái nhưng ông vẫn giữ phong độ như
chưa từng trải qua chấn động nào.
”Còn một chuyện nữa, việc anh nhờ tôi tìm người đó, tôi đã cho người
điều tra rồi nhưng mà... sẽ hơi lâu đó.” Robert hơi nhíu mày đáp.
Tự dưng cô hơi tò mò, Davis đang muốn tìm ai đó sao?
Hắn lạnh lùng nói: “Nếu dễ dàng tìm được thì tôi đã không kêu ông.”
”Davis, tôi giúp anh lần này là vì anh đã cứu tôi một mạng. Yêu cầu của
anh dĩ nhiên tôi sẽ làm nhưng lần này đối tượng mà anh muốn giết lại là
người của tổ chức Synmona đang tìm, anh thậm chí biết rõ điều này mà
Davis.” Robert nhìn Davis bằng ánh mắt đề phòng.
Hắn nhếch miệng cười, bàn tay di chuyển cởi bỏ hai nút cổ áo: “Ngài đang lo sợ sao?”
”Tôi đã hứa thì tôi sẽ giữ lời. Tôi sẽ mở rộng phạm vi truy lùng, nhất định anh sẽ có được thông tin của người đó...”
”Thông tin?” Davis chậm rãi mở miệng, đôi môi mỏng nhếch lên vẽ một
đường cong u ám, cặp mắt nheo lại lộ vẻ hung ác: “Điều tôi cần là ông
tìm và nếu phát hiện người đó còn sống thì giết chết cho tôi thôi!”
Robert đen mặt, đây rõ ràng là một vụ làm ăn mà lợi thì ông không có,
nhưng hại thì rất nhiều. Nếu như ông đồng ý với Davis cũng có nghĩa là
ông sẽ công khai chống lại với tổ chức Synmona.
”Davis, yêu cầu này đi quá xa rồi. Tìm thì tôi có thể nhưng giết thì
không được. Đối tượng mà anh săn đuổi là một bóng ma, huống chi Synmona
đã theo dõi người này suốt mấy năm trời mà còn không có kết quả...”
”Cái này mà ông gọi là trả ơn tôi sao? Ông đã không làm được thì tôi đây cũng không đòi hỏi ông gì nữa.” Davis hừ lạnh một tiếng, hắn đứng dậy
định bước đi, đúng lúc Robert kêu: “Ở Trung Đông thế nào? Tôi sẽ sắp xếp khu vực đó cho anh buôn bán vũ khí, đổi lại tôi chỉ tìm người cho anh
thôi.”
Davis liếc mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Robert, hắn mỉm cười ẩn ý: “Thoả thuận rất tốt.”
Anna chạy theo Davis, sau khi lên xe cô mới không nhịn được liền hỏi:“Có phải mục đích của anh là muốn ông ta mở rộng địa bàn phải không?
Chuyện anh làm khó ông ta chính là muốn ông ta buộc phải ra điều kiện
trao đổi, đúng chứ?”
”Đó là một hợp đồng bình thường. Tôi muốn ông ta tự nguyện, còn tôi thì đón nhận một cách chân chính.” Davis hờ hững đáp.
Quả nhiên cô không hề đánh giá sai, người đàn ông này không những nguy hiểm lại còn rất thủ đoạn.
”Cô biết càng nhiều thứ, tôi càng không thể để cô rời đi. Nếu muốn biến
mất khỏi tôi thì chỉ còn cách phải chết. Như thế mới đảm bảo cô không
tiết lộ thông tin.”
Anna không tin là hắn đang giải thích với mình, trước đây đều là hắn tự ý quyết định nên bây giờ nhất thời cô hơi mất tập trung. Mất vài giây sau cô mới hiểu hết dụng ý hắn muốn nói, cô đáp: “Nhưng tôi muốn sống...”
”Đó chính là điều cô muốn?”
Cô lập tức gật đầu.
Tấm gương phản chiếu toàn bộ khuôn mặt đẹp đẽ của hắn, bóng nắng soi
ngay cặp mắt xám âm trầm khiến đôi ngươi như loé lên tia sáng trong
suốt. Bỗng hắn lạnh lùng tuyên bố: “Vậy thì, kể từ bây giờ cô chính là
người của tôi! Nếu cô thật sự muốn sống thì ở bên cạnh tôi là điều bắt
buộc.”
Trong đầu người nào đó đang suy nghĩ, chính vì tôi khao khát được sống nên mới muốn anh tránh xa khỏi cuộc đời tôi đấy.
”Không thể nào, tôi cần cuộc sống bình thường. Tôi không muốn gặp nguy
hiểm như vướng vào xã hội đen giống các người được!” Cô mạnh miệng nói,
không để ý sắc mặt của người bên cạnh đang càng lúc đen lại.
”Kể từ giây phút cô gặp tôi thì cuộc sống mà cô gọi là bình thường, cô
hoàn toàn không có cơ hội quay trở lại.” Davis rút khẩu súng đưa cho
Anna: “Không chấp nhận được thì tự kết liễu luôn đi. Tôi không thích dài dòng.”
Anna liếc nhìn khẩu súng, tim thoáng co thắt vì hồi hộp lo lắng. Dĩ
nhiên là con người, cô cũng ham sống sợ chết, thậm chí cô đã suýt chết
hai lần, vì vậy hơn ai hết cô hiểu cảm giác được sống lại nó may mắn như thế nào. Cứ cho rằng nếu cô được tự do nhưng bằng thời gian cô xuất
hiện cạnh Davis cũng đủ trở thành mồi nhử cho mấy tổ chức khác muốn truy sát vì nghĩ cô có quan hệ với Davis.
Đằng nào cô cũng sẽ mất mạng.
Nhưng đó cũng chỉ là giả thuyết, rõ ràng cô ngoài chọn làm đày tớ ra thì không còn lựa chọn nào bảo toàn mạng sống. Mà cô thì không ngu ngốc đến mức sẽ tự chấm dứt cuộc đời mình trong chiếc xe này.
Cho nên cô rất khôn ngoan nở một nụ cười xinh đẹp, nhẹ lắc đầu nói: “Tôi nghĩ lại rồi, làm người của anh vẫn là tốt hơn, cơ hội đảm bảo mạng
sống sẽ cao hơn.”
Davis liếc mắt đánh giá cô một giây rồi buông câu kết thúc vấn đề: “Tốt.”
Xe khởi động, phóng nhanh rời khỏi dinh thự. Trong lúc băng qua cây cầu bất ngờ có người tấn công nổ súng dữ dội ở đằng sau.
Kính xe là loại kính chống đạn loại đặc biệt, mặc dù viên đạn xẹt qua
với cú va chạm mạnh nhưng vẫn không hề hấn gì đối với xe. Trong khi
Davis bình tĩnh bấy nhiêu thì Anna ngược lại hoảng loạn vô cùng. Cảm
giác vừa hơi sợ lại vừa hưng phấn. Cô nhìn qua kính chiếu hậu phát hiện
có bốn chiếc mô tô đang đuổi theo sau.
”Phía sau có đuôi! Hình như có bốn tên đang đuổi theo sau.” Cô vội thông báo cho Davis nghe nhưng hắn không có vẻ ngạc nhiên, dường như đã nắm
rõ tình hình từ lâu.
Davis chăm chú nhìn đường lái xe, một tay đảo vô lăng, đúng lúc đằng sau đạn bắn liên tục vào kính xe, một phát bể luôn kính chiếu hậu.
Davis đột ngột tăng tốc chạy hết tốc lực, đường cua xe chạy càng ngày
càng cong, người lái phải hết sức khoé léo điều khiển nếu không ngay tức khắc sẽ mất trớn tông thẳng xuống biển. Bọn đằng sau cứ thay nhau nổ
súng liên tục, khoảng cách giữa chúng với xe ngày càng gần hơn.
Cô thở gấp mấy lần không thể tin được mình đang trực tiếp tham gia vào
cuộc truy sát gây cấn hệt như phim bom tấn. Trước đây cô sẽ cho rằng
thời buổi xe rượt nhau bắn chí choé sẽ chỉ diễn ra trong phim, nhưng bây giờ Anna khẳng định một điều là trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra
được!
Đúng lúc Davis liếc nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô, vành môi mỏng nhẹ nhàng cử động: “Sợ à?”
Anna hơi do dự một lát rồi lắc đầu.
”Tốt, ngồi chắc vào!”
Davis đẩy số tăng lên hơn hai mươi cây số trong vòng năm phút. Xe điên
cuồng bất chấp chạy đường dài trên phố. Bỗng Anna tá hoả khi nhìn thấy
con cua quẹo trước mặt đang rất gần. Trong khi hành động của Davis dường như không có ý định sẽ phanh lại.
”Davis, đằng trước là biển. Mau giảm tốc độ lại, Davis!”
Hắn không thèm liếc nhìn cô một cái vẫn tập trung lái xe. Hắn liếc nhìn qua gương chiếu hậu rồi nở nụ cười thách thức.
Anna vịn chặt dây an toàn, ngay lúc chiếc xe như sắp lao xuống biển thì
Davis đã phanh kịp thời, tiếng kít dài chói tai ập tới, bánh xe thẳng
thừng vẽ một đường cong tuyệt đẹp. Hai tên đuổi theo gần nhất không kịp
cảnh giác, mãi bám theo đuôi xe không đề phòng xe quẹo hướng khác, cả
hai lạc tay lái đâm một cái chí mạng vào rào sắt, sau đó hồn nhiên bay
thẳng xuống biển.
Anna thở phào nhẹ nhõm, may mắn thoát chết trong gang tấc, pha vừa rồi
phải tán thưởng kỹ thuật lái xe của hắn tuy rất ngầu và điêu luyện nhưng cô hứa sẽ không bao giờ muốn trãi nghiệm lại một lần nào nữa.
Niềm vui chưa kịp kéo dài thì phía sau vẫn còn hai tên tăng tốc đang bám sát.
”Dai thật.” Anna cau mày.
Cứ mỗi lần đi cùng hắn là y như rằng sẽ có chuyện xảy ra. Thoát khỏi màn khủng bố liền đối mặt ngay với mưa bão súng đạn.
Màn rượt đuổi vẫn chưa đến hồi kết, Davis lái xe chạy ra đường chính.
Hai tên lái mô tô thừa cơ vồ ga xông lên chặn đường. Chúng giơ súng ngắm bắn vào ghế ngồi Davis, cô hốt hoảng nhìn hắn mà không biết được hắn
đang nghĩ gì, hắn chỉ ngồi yên nắm chặt vô lăng, thái độ điềm tĩnh không một chút kích động.
”Kết thúc ở đây thôi!” Một giọng nói bá đạo truyền đến tai Anna, tự
nhiên cô bỗng có một niềm tin rằng hắn sẽ đưa cô thoát khỏi đây. Giờ
phút này cô cũng chẳng có lựa chọn nào khác ngoài tin hắn.
Ngay thời điểm chúng sắp nổ súng, Davis đã ra tay nhanh hơn, hắn giơ
súng vòng cánh tay ra cửa nổ súng, viên đạn bay theo đường cong chuyên
nghiệp xuyên vòng qua đầu hai kẻ xấu số, lạnh lùng ghim một vết lủng sâu ngay thái dương.
Cô như người mất hồn sau khi được chứng kiến đường đạn bắn chuẩn xác đến thế. Một chi tiết nhỏ cô cũng không bỏ sót, tất cả đều được cô ghi lại
trong chớp mắt.
Anna che miệng kinh ngạc, tâm trạng hoang mang hỏi: “Anh là ai?”