Bẫy Của Sói Xám

Chương 8: Chương 8: Mở Màn (2)​




Cô vừa được nghe một truyện kinh dị ngắn. Đó là Liam vừa thông báo chiều hôm nay Davis sẽ quay trở lại đây!

Nghe xong Anna rất thành thật biểu cảm: “Liam, bằng cách nào đó anh làm tôi ngủ mê man thêm vài ngày nữa được không?”

Liam cũng chân thành lắc đầu khuyên: “Không nên không nên. Davis sẽ giết tôi nếu tôi đồng ý giúp cô mất. Tiểu thư kính mến, tôi vô cùng yêu mạng sống mình nha.”

Anna bĩu môi, thì thầm nói bằng tiếng Việt: “Tôi cũng yêu mạng sống mình vậy, nên tôi mới không muốn gặp bản mặt của hắn.”

Liam rút ống kim khỏi tay cô, hắn cười: “Tôi nghe thấy đấy.”

Anna kinh ngạc nhìn Liam, kêu lên: “Anh là người Việt Nam sao?” Cô đoán đúng hắn là người Châu Á nhưng không nghĩ Liam cũng chung gốc Việt như mình. Cảm giác gặp được người cùng quê hương vô cùng phấn khích.

Liam gật đầu rồi tiếp tục chăm chú bôi thuốc giúp tôi. “Nhìn cô có nét giống người Tây hơn, cô là con lai à?”

Sắc mặt cô đanh lại, nhất thời không biết phải giải thích như thế nào.

Thấy Anna không trả lời, Liam thôi gặng hỏi, trở lại tiếp tục công việc băng bó. Sau khi hoàn thành xong Liam đứng dậy nhưng chợt nhớ điều gì:“Cô thuộc nhóm máu hiếm đó Anna. May mắn lần này chỉ bị thương ở tay không mất nhiều máu nhưng cẩn thận đừng để bị thương nghiêm trọng. Nhớ đấy, được rồi cô nghỉ ngơi đi.”

Anna dựa vào gối, hướng mắt nhìn ra ngoài trời với tâm trạng phức tạp. Cô vui vì mình không chết nhưng buồn thê thảm vì sau này phải làm đày tớ cho Davis. Mấy ngày ở đây được Liam trực tiếp theo dõi sức khoẻ, thỉnh thoảng Anna cũng trò chuyện với anh mới biết được chỗ này là nhà của Liam.

Vì ở trong nhà mà ngày nào Liam cũng mặc áo blouse đi ra đi vào, Anna thấy lạ nên hỏi: “Nhìn kìa, ở nhà anh mặc như thế sợ người ta không biết mình là bác sĩ hay sao?”

Liam hãnh diện phất áo vênh mặt nói: “Cô nói đúng rồi đó, duy nhất mình tôi là bác sĩ trong tổ chức nên phải thể hiện chút chứ.” Giây sau anh ta liền chuyển thái độ tò mò sang cô: “Anna, chuyên môn của cô là gì?”

”Phiên dịch thôi.” Cô nhún vai đáp.

Sau lần đó Liam và Anna bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn, Liam tên Việt Nam của anh là Trần Dương. Anh thích nghề chữa bệnh nên sang đây học rồi định cư luôn. Đến đoạn Anna hỏi về lí do làm sao anh gặp được Davis thì Liam không trả lời cô nữa, trực tiếp nói một câu.

”Đi ra hành lang, quẹo tay phải, đến căn phòng cuối dãy.”

Cô ngạc nhiên hỏi: “Ở đó có gì à?”

”Ừ, có Elliot Davis, ha ha...” Liam cười thành tiếng.

”Anna, những chuyện liên quan đến Davis, tôi không thể kể. Mà cô cũng đừng cố tìm hiểu cậu ta, hắn rất ghét điều đó.” Đột nhiên anh thay đổi thái độ nghiêm túc làm cô cũng hồi hộp gật đầu nghe theo.

Ngẫm lại, đâu phải cô đang tò mò về con người Davis, kẻ ngạo mạn như hắn có chết trước mặt cô cũng chẳng thèm để ý.

Bỗng trực giác mách bảo có ánh mắt đang nhìn mình. Anna quay qua nhìn thấy Davis từ lúc nào đã ngồi trên sofa châm thuốc hút.

”Có biết gõ cửa là gì không, hay tôi phải dạy thì anh mới biết. Còn nữa đây là phòng bệnh, mùi khói thuốc tôi không chịu được, anh ra ngoài giùm cho.” Cô lên giọng nói.

Davis ngồi bắt chéo chân trên ghế salon, tay hắn cầm một điếu thuốc nhỏ dài. Đôi mắt xám dưới ánh đèn thủy tinh bỗng trở nên sáng long lanh. Sương khói mờ mờ nhẹ nhàng lượn lờ rồi nhanh chóng tan biến. Cả khuôn mặt tuấn mỹ ấy càng tăng thêm phần bí ẩn, quyến rũ. Hắn xiết nhẹ hơi thuốc rồi dụi tắt nó đi.

”Miệng lưỡi còn tốt lắm.”

Anna rời khỏi giường, cô đứng trước mặt hắn, khoanh tay nói: “Tôi đồng ý sẽ giúp anh phiên dịch lần này. Sau khi kết thúc tôi và anh không còn quan hệ, còn nữa anh phải đảm bảo tôi rời khỏi đây an toàn.”

Vướng vào xã hội đen dù ít hay nhiều cũng không nên, mối quan hệ nguy hiểm này tuyệt đối phải nhanh chóng cắt đứt. Cô chấp nhận giúp hắn lần này xem như trả công hắn hôm đó đã cho cô ngồi ké trực thăng. Xong xuôi thì mọi thứ sẽ trở về như cũ, hắn cứ tiếp tục làm tốt vai trò xã hội đen còn cô sẽ quay lại với cuộc sống bình thường.

Davis bỗng đứng dậy, do hắn cao hơn cô một cái đầu nên lúc nói chuyện, Anna vì muốn thể hiện oai phong khẽ nhón chân hất mặt không chịu thua nhìn hắn. Nhưng khi Davis cúi thấp đầu thì khoảng cách gần đến mức có thể nghe được hơi thở của nhau. Anna đỏ mặt, hơi loạng choạng chỉnh lại tư thế.

Davis cười nhạt, hắn đút hai tay vào túi quần: “Anna, cô nghe rõ đây! Tôi cảnh cáo cô đừng bao giờ yêu cầu tôi phải làm điều gì đó cho cô. Bởi vì điều duy nhất tôi có thể làm là...” Davis rút khẩu súng nhắm thẳng vào đầu cô: “Giết cô.”

Anna luôn có chút đề phòng với Davis nhưng nghe hắn buông lời đe doạ như thế, cô không tài nào cho phép bản thân phải sợ hãi trước hắn: “Anh sẽ không...”

Tròng mắt Davis hằn lên tia máu chứng tỏ hôm qua hắn không được ngủ ngon giấc. Ngay lúc này sự mệt mỏi đó càng toát lên vẻ đáng sợ quỷ dị.

Đùng!

Anna liếc nhìn chiếc gối bị bắn sâu một lỗ, nhiều cọng lông vũ mềm mại bay lên không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống sàn.

Đùng!

Davis tiếp tục bắn một phát vào không trung, chính xác là đạn xuyên qua sợi lông vũ, nhiều mảng lông trúng bị bung ra tứ tung. Davis mỉm cười ma mị, tay hắn vẽ đường cong theo góc mặt cô rồi đẩy chiếc cằm tinh xảo của cô xích lại gần hắn.

”Cô giống với chiếc lông vũ kia... mục tiêu khó cỡ nào tôi cũng bắn được.”

Cô gạt tay hắn, giận dữ nói: “Tôi không sợ anh đâu! Càng không phải là đày tớ mặc cho anh sai bảo...” Giọng cô gằn từng chữ: “Anh không có tư cách!”

Davis cất khẩu súng vào trong áo, hắn nhếch miệng cười nhạt, đơn giản là sự thích thú trước tâm lý phản kháng của cô lúc này.

”Để rồi xem.”

Lúc ấy không khí trong phòng rất ấm áp, nhưng ngược lại Anna cảm thấy có một nguồn hơi lạnh đang lan tỏa khắp người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.