“Đừng để chúng đuổi kịp, chạy nhanh lên...”
Trong giấc mơ, Anna nghe thấy tiếng của một người đàn ông đang trò
chuyện với mình, người đó nắm tay kéo cô chạy thật nhanh giống như muốn
trốn khỏi một điều gì đó rất đáng sợ. Mọi vật di chuyển vô cùng mờ ảo
nên cô không thể nhìn được gương mặt người đó. Khi cô đang cố làm hình
ảnh rõ hơn thì xung quanh bắt đầu mờ dần và biến mất.
Bóng tối đột ngột ập đến khiến cô hoảng sợ vì mất tầm nhìn. Anna mất
trọng lực rồi rơi xuống nước. Cả cơ thể bị chìm xuống đáy, mặc kệ cô
vùng vẫy cực lực thế nào, càng chống đối càng bị lún sâu.
”Không... không... cứu tôi với!”
Cô choàng tỉnh giấc, đầu óc quay cuồng, cảm giác tay chân rã rời như vừa trãi qua cực hình gian khổ. Nhận ra tất cả chỉ là ác mộng Anna mới bình tĩnh thở lại.
Đó là một giấc mơ kì lạ nhưng nó đem lại cảm giác chân thật vô cùng.
Giống như cô đã từng trải qua, quen thuộc với nỗi sợ hãi mơ hồ và cả
người đàn ông bí ẩn đó nữa.
Anna lắc đầu, thôi suy nghĩ, cô chớp mắt nhìn xung quanh. Chợt phát hiện mình đang nằm trên giường của một căn phòng lớn có đầy đủ tiện nghi.
Kiến trúc và cách bày trí trong phòng mang đậm phong cách Châu Âu, cổ
kính và sang trọng.
Cô đoán đây là nhà của ai đó chứ không phải ở khách sạn. Nhưng mà tại sao cô lại ở đây? Nơi này là ở đâu?
Hàng loạt câu hỏi đua nhau xoay vòng vòng trên đầu, Anna dáo dác nhìn
xung quanh một hồi vẫn không có ai ở đây. Cô định sẽ lên tiếng gọi nhưng cùng lúc cánh cửa được mở ra. Sau đó là một người đàn ông thân hình cao ráo khoác áo blouse trắng, đi lại gần và nói: “Tỉnh rồi à? Cô thấy thế
nào rồi? Có thấy đau chỗ nào không?”
Hắn sở hữu đôi mắt đen láy, nhìn không giống người Phương Tây, chất
giọng cũng khác nên cô đoán hắn cũng là người Châu Á như mình.
”Ừm... nhưng tay chân tôi tê quá.”
”Cô đã bất tỉnh suốt hai ngày nay rồi, việc nằm trên giường không vận động bị tê như thế cũng phải.”
Anna kinh ngạc: “Sao? Tôi ngủ hai ngày rồi sao?”
”Phải, cô sao vậy? Không nhớ chuyện gì xảy ra sao?!” Hắn nhìn cô không tin hỏi.
Cô ép mình nhớ lại thử, đoạn diễn biến ở khách sạn rồi gặp khủng bố ngay cả vụ bom nổ tất cả cô đã nhớ lại được, nhưng mà tại sao cô còn sống?
”Không thể nào...”
Hắn mỉm cười nói: “Xem ra cô đã nhớ ra rồi.” Ngừng một lúc hắn nói tiếp: “Hiện tại cơ thể cô đã tốt hơn rồi, giữ tâm trạng ổn định thì sẽ nhanh
trở lại bình thường.”
”Rốt cuộc vì sao tôi còn sống vậy?
Khi đó tôi còn nhớ rõ là mình đã nghe tiếng bom nổ rất lớn mà, tại sao... nhưng ai đã đưa tôi đến đây?” Anna nghiêm túc hỏi hắn.
Hắn nhìn đồng hồ rồi trả lời: “Tôi không có nhiều thời gian để trả lời, nhắc lại bây giờ cô muốn biết cái gì.”
”Ai đã đưa tôi đến đây!”
”Thôi tôi nghĩ lại rồi, chi bằng cô đi gặp một người, người đó sẽ trả
lời hết những thắc mắc của cô.” Anna cảnh giác nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của hắn, lúc nãy là lạnh lùng còn bây giờ thì tươi cười khó đoán.
”Người đó ở đâu?”
Sau khi Anna hỏi câu đó lập tức trong mắt hắn loé lên sự thích thú, hắn
định mở miệng nói, bỗng một giọng lạ cắt ngang: “Nghe nói anh muốn tìm
tôi sao, Liam.”
Cô mở mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông cách đây mấy ngày đã dám bỏ cô ở
lại với đống bom trên sân thượng. Mẹ kiếp, cô đã thề nếu gặp lại hắn
phải giết hắn rửa hận.
Cơn phẫn nộ chốc bùng lên dữ dội, trong khi cô đang chuẩn bị tư thế xông lên bóp cổ hắn thì tên Liam lên tiếng: “Ồ Boss, anh đây rồi. Thực ra
người muốn tìm cậu không phải là tôi mà là cô gái này.”
Liam đảo mắt quan sát cả hai rồi hắn hơi ngạc nhiên thốt: “Ủa sao nhịp tim cô tăng nhanh vậy?!”
Dĩ nhiên là bà đây tức giận đang muốn giết người chứ gì nữa!
Do đó cô mất bình tĩnh mà lên giọng: “Tên khốn kia! Tại sao lại là anh nữa hả?!”
Sắc mặt Davis đen lại hệt như mây đen đang lũ lượt giăng kín bầu trời ở
ngoài kia. Ngược lại thái độ Liam tỏ vẻ rất hứng thú nói: “Ồ, quả nhiên
người rất có khí chất nha.”
Thật ra Liam cũng rất tò mò thân thế của cô gái này. Davis mà hắn biết
không bao giờ tiếp xúc với phụ nữ nói chi đến một ngày ôm một cô gái về
biệt thự rồi bắt hắn bằng mọi cách phải làm cho cô ta tỉnh lại. Nghe
thôi thì đúng là chuyện hoang đường nhưng đúng là nó đã xảy ra thật.
Liam muốn biết mối quan hệ giữa hai người là thế nào, không ngờ lại dẫn
đến tình huống vô cùng căng thẳng như vậy, đó là hắn không nghĩ tới
Davis bị chọc cho tức giận. Dựa vào kinh nghiệm đã theo Davis bấy lâu,
Liam quyết định đánh bài chuồn êm.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người, Anna muốn thở mạnh cũng không dám, không khí chợt im lặng đến đáng sợ.
Davis đứng dựa vào cạnh bàn, lúc sau di chuyển bước chân, âm thanh va
chạm giữa giày và sàn vang lên tiếng cộp cộp, hệt như nhịp tim cô đang
đập thình thịch trong lồng ngực. Cứ mỗi bước chân hắn càng đến gần càng
làm cô nảy sinh cảm giác né tránh.
Cô giơ tay chặn lại, chỉ bảo: “Không cần đến đây, đứng ở đó cũng nói chuyện được.”
Hắn hừ lạnh, đáy mắt loé lên tia sát khí đằng đằng, lạnh lùng nói: “Đồ tồi, vô sỉ, đê tiện... đồ thua hơn cả cầm thú?!”
Ngưng một lúc, hắn nhếch miệng cười lộ hàm răng trắng đều. “Cô ăn gan trời rồi đúng không?”
Anna sửng sốt lắp bắp nói: “Cái đó... làm sao anh nghe được?”
Tiêu rồi, lúc đó cô rất tận lực mắng hắn, còn nguyền rủa hắn sẽ chết lên chết xuống vì thái độ vô tâm thấy chết mà không cứu. Nói cho cùng, cô
có lí do chính đáng để chửi hắn, nhưng cuối cùng cô lại hoá thành con
nai sợ hãi giống như đang bị bắt tại trận.
Chốc lát Davis đã đứng ở cuối giường. Hắn mặc áo sơ mi trắng với quần
tây đen, ánh nắng rọi vào càng làm nổi bật nước da vàng đồng khoẻ mạnh.
Mặc dù rất ghét tên ngạo mạn này nhưng phải công nhận là hắn rất... đẹp
trai. Chiếc mũi cao, đường môi nhếch lên tạo vòng cung gợi cảm. Đôi mắt
sâu thẳm màu xám quyến rũ đến mức khiến người đối diện muốn trở thành
tâm điểm trong đó. Gương mặt góc cạnh nam tính tạo cho hắn một nét đẹp
rất riêng, vừa lạnh lùng vừa cuốn hút.
Davis móc trong túi quần ra một con chip nhỏ quăng cho tôi rồi nhấn mạnh câu nói: “Giọng cô rất tốt, tôi nghe không sót một chữ nào... từ đầu
đến cuối.”
Cô bắt lấy con chip, cười gượng đáp: “Ha... ha... ra là vậy. Nếu lúc đó đã muốn tôi chết như vậy thì tại sao anh lại cứu tôi?”
Suy nghĩ thêm, cô nói tiếp: “Còn nữa, lúc đó tôi rõ ràng đã nghe thấy
tiếng bom nổ nếu không banh xác thì cũng tàn phế. Sao bây giờ tôi chẳng
những tôi còn sống mà một vết thương cũng không có?”
”Tôi không cứu cô, là cô tự cứu mình. Lúc cô cắt dây thì bom trên sân
thượng đã ngừng lại, âm thanh cô nghe được là tiếng nổ ở dưới nhà hàng.
Cô sợ quá nên ngất đi từ lúc đó thôi.” Hắn ngồi vào cái ghế bên cạnh,
hai tay khoanh trước ngực.
Sau khi Anna đã thông suốt mọi chuyện, cô nghi hoặc nhìn hắn nói: “Vậy còn, lý do anh đưa tôi đến đây là...”
”Robert và tôi có vụ làm ăn quan trọng, sau khi hắn tỉnh dậy tôi cần người phiên dịch.”
”Anh không sợ tôi sẽ làm lộ thông tin sao? Tôi còn nhớ anh không tin tôi rồi còn gì.” Cô nhíu mày nói.
”Đúng là cô nghe được quá nhiều thứ không nên biết rồi. Nhưng tôi chưa muốn giết cô, hiện tại cô vẫn còn dùng được.”
Hắn đi lại cạnh giường chỗ cô đang ngồi, lạnh lùng nói: “Cô đã được nghỉ ngơi hai ngày rồi, từ bây giờ hãy tỏ ra mình có giá trị. Vì tôi không
có thói quen giữ người vô dụng bên cạnh, rõ rồi chứ?!”
Cô mất bình tĩnh, mặt cô cũng nóng lên vì tức giận, đây là lần đầu tiên
cô được thấy kẻ coi thường sinh mạng người như cỏ rác: “Anh... anh là ai mà cho mình có cái quyền sắp đặt người khác như thế. Mạng người không
phải anh muốn giết ai cũng được!”
Davis mỉm cười quyến rũ, nhưng đó lại là nụ cười đáng sợ nhất mà cô dám chắc.
”Sống trong thế giới của tôi thì tôi mới chính là người quyết định!”
Cô lạnh sống lưng, con người này không chỉ ngạo mạn mà vô cùng ngông cuồng thậm chí rất hung ác.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo đến mức có thể làm cô đông cứng lại. Rất may, hắn
nói xong đã đi ra ngoài. Nghe tiếng đóng cửa Anna mới hoàng hồn lại, tay đặt lên ngực đè nén cảm xúc.
”Ôi thà bị bom nổ chết cho rồi còn hơn phải làm đày tớ cho hắn!”