“Ừm, mình biết rồi, Thanh Trần, cảm ơn cậu.” Lâm Thiến Thần nói rồi cúp điện thoại.
Lâm Thiến Thần dựa vào cửa sổ nhìn ra bầu trời âm u phía ngoài nở một nụ cười. Cô ta tin chắc rằng Thủy An Lạc sẽ không tìm được bất cứ bằng chứng nào có thể chứng minh được bản báo cáo đó chính là do mình viết đâu.
Sau khi Thủy An Lạc trở về phòng làm việc của mình thì vẫn một mực lục tìm cuốn sổ ghi chép mà đàn anh đưa cho mình. Cô nhớ cô có mang nó đi từ nhà mà, nhưng cô đã lục tung cả cái bàn lên rồi mà cũng chẳng thấy nó đâu cả.
“Chứng cớ đâu?” Lâm Thiến Thần bước vào cười khẩy nói.
Thủy An Lạc quay phắt lại nhìn Lâm Thiến Thần, nhìn nụ cười đắc ý của cô ta, cơn kích động của Thủy An Lạc rốt cuộc cũng dịu bớt mấy phần.
“Cô lấy mất quyển sổ của tôi rồi đúng không?” Thủy An Lạc phẫn nộ nói.
“Ha ha, đúng là nực cười, ai biết sổ sách gì của cô cơ chứ. Cô tưởng một quyển sổ ghi chép là có thể thành bằng chứng được à?”
Thủy An Lạc thấy Lâm Thiến Thần nói vậy thì biết cô ta không biết chuyện đàn anh có làm cho cô một quyển sổ ghi chép riêng, cho nên có khả năng không phải cô ta đã lấy mất quyển sổ đó.
“Lâm Thiến Thần, người làm gì ông trời cũng biết hết đấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt cô phải xin lỗi tôi.” Thủy An Lạc nghiến răng ken két nói, sau đó băng qua người cô ta đi ra ngoài. Cô nhất định phải tìm được quyển sổ ghi chép đó, đó là thứ duy nhất có thể chứng minh được sự trong sạch của cô.
Nhưng lúc Thủy An Lạc đi lướt ngang qua cô ta, Lâm Thiến Thần lại túm chặt lấy cánh tay của cô không cho cô đi, “Đừng có cố vùng vẫy nữa, nhận thua đi.” Lâm Thiến Thần đè thấp giọng nói vào tai Thủy An Lạc, cái giọng đó còn mang theo vài phần đắc ý và mỉa mai.
Thủy An Lạc bực tức lườm trả lại, sau cùng cô nhếch mép cười lạnh hất tay của cô ta ra, cũng đè giọng xuống thì thầm vào tai cô ta như thế, “Lâm Thiến Thần, không bằng chúng ta thử xem xem, lần này người phải đi rốt cuộc là ai nhé?”
“Sao nào, lại muốn đi tìm Sở Ninh Dực à? Ngoài Sở Ninh Dực ra, cô còn cái gì khác không?” Trên gương mặt Lâm Thiến Thần lúc này hiện lên vẻ tức giận, trong ngữ điệu còn pha lẫn cả sự đố kỵ xấu xí.
Bước chân của Thủy An Lạc thoáng khựng lại, cô quay lại nhìn cô ta, khóe miệng cong cong tạo thành một nụ cười nhạt, “Cô đúng là cái gì cũng có nhưng đáng tiếc là... cái cô không có được lại chính là Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc nói rồi sải bước đi thẳng.
Lâm Thiến Thần vì câu nói cuối cùng của Thủy An Lạc mà tức điên cả người, ánh mắt nhìn về phía Thủy An Lạc càng thêm hằn học.
Lúc này Sở Ninh Dực đang trên đường đến bệnh viện, ngoài trời đã bắt đầu có những hạt mưa phùn nhỏ.
“Chú nói là, cô ấy nói Lâm Thiến Thần sao chép báo cáo của cô ấy ngay trong phòng họp?” Hàng lông mày Sở Ninh Dực nhíu chặt lại, cô nhóc tính tình nóng nảy như pháo này, lần nào cũng chẳng chịu nghĩ cho kỹ đã nổ tung trời lên rồi. Chưa nói đến chuyện sao chép là thật hay giả, nhưng trong tình huống cô ấy chỉ là một bác sĩ thực tập, chắc chắc hầu hết mọi người sẽ nghĩ rằng Thủy An Lạc mới là người sao chép của Lâm Thiến Thần, vậy mà cô thì cứ phải làm ầm mọi chuyện lên mới chịu.
“Phải, vì lúc đó thiếu phu nhân được gọi đi nghe báo cáo, nhưng vừa thấy bản báo cáo đó thiếu phu nhân liền nổi giận đùng đùng lên.” Chú Sở vừa lái xe vừa nói.
Sở Ninh Dực đưa tay lên bóp trán, chắc bản báo cáo đó chính là bản báo cáo tối hôm qua Thủy An Lạc viết đây mà, cô đã mở rất nhiều thứ lên để tham khảo, nhưng trong những tài liệu đó anh không nhìn thấy bất cứ thứ gì giống với báo cáo đã hoàn chỉnh cả, thế nên chắc chắn không thể là do cô sao chép được. Nhưng anh cũng thấy hiếu kỳ, tối hôm qua Thủy An Lạc mới viết báo cáo, sao hôm nay Lâm Thiến Thần đã nộp lên trước rồi.
Là ai sao chép của ai đây?
Sở Ninh Dực nghiêng đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, lúc chú Sở dừng xe lại, một chiếc xe taxi đi lướt ngang qua bọn họ.
Sở Ninh Dực thu lại ánh mắt của mình, sao chép, cô nhóc kia rất coi thường cái việc này nên chắc chắn cô sẽ không làm ra cái chuyện đó đâu.
Nhóm dịch: Mèo Xinh