Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 213: Chương 213: Có những thứ tôi không muốn nói đến lần thứ hai




Sở Ninh Dực xuống xe, chú Sở mở ô cho anh.

Lúc Sở Ninh Dực bước vào bệnh viện, khắp nơi đều đang bàn tán về chuyện Thủy An Lạc sao chép, không chỉ sao chép mà còn quay ngược lại đổ tội cho giáo viên hướng dẫn của mình, những lời bàn tán đó đúng là không dễ nghe chút nào.

“Bệnh viện sắp đóng cửa hay sao mà các người còn có tâm trạng nói năng linh tinh ở đây hả? Bắt đầu từ bây giờ nếu ai còn nhắc đến chuyện này nữa thì cuốn xéo khỏi bệnh viện ngay cho tôi.” Sở Ninh Dực lạnh lùng cảnh cáo.

Đám bác sĩ, y tá quay ra nhìn nhau, không dám ho hé lấy một câu, vội vàng quay về vị trí của mình làm việc. Tổng giám đốc của tập đoàn đã đích thân lên tiếng, bọn họ đâu dám làm trái.

Sở Ninh Dực đi đến phòng làm việc của Thủy An Lạc trước, nhưng cô không có ở đây. Sở Ninh Dực cau mày, từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, cô nhóc này chưa hề gọi cho anh lấy một cuộc điện thoại nào.

“Ninh Dực sao cậu lại đến đây?” Lâm Thiến Thần bước từ phòng bên cạnh ra, cố tình tỏ ra ngạc nhiên hỏi.

Sở Ninh Dực nghiêng người, ánh mắt anh nhìn Lâm Thiến Thần lúc này mang theo sự dò xét, trong lòng Lâm Thiến Thần dù biết rõ, nhưng cô ta vẫn vờ như không hiểu gì, “Ninh Dực, làm sao vậy?”

“Lạc Lạc đâu rồi?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi, quan hệ của anh và Lâm Thiến Thần từ trước đến nay vẫn rất tốt, dù sao cũng là bạn bè lâu năm. Nhưng dạo này anh phải công nhận một điều là Lâm Thiến Thần càng lúc càng khiến anh thất vọng.

“Chắc Lạc Lạc đi đâu rồi, vừa nãy...”

“Chuyện vừa nãy mình biết cả rồi. Thiến Thần, có những thứ mình không muốn nói lại lần thứ hai đâu. Cậu đã làm gì tự bản thân cậu rõ hơn mình đấy.” Sở Ninh Dực lạnh lùng cắt ngang luôn lời cô ta.

Lâm Thiến Thần kinh hoảng nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi, “Ninh Dực, cậu đang nói cái gì thế? Cậu nghĩ là mình sao chép báo cáo của Lạc Lạc sao? Cậu tin những gì con bé nói?” Lâm Thiến Thần cười ha hả, cứ như thể mình phải chịu ấm ức gì to lớn lắm.

Sở Ninh Dực nhếch mép cười lạnh, một lúc sau anh mới nói, “Đến tận bây giờ, Lạc Lạc vẫn chưa gọi cuộc điện thoại nào cho mình cả. Thiến Thần, mình chỉ thấy tiếc là sao cậu lại trở thành người như thế này?”

“Cậu tin tưởng con bé đó đến thế ư?” Lâm Thiến Thần cắn răng nói.

Đôi mắt của Sở Ninh Dực càng lúc càng sẫm lại. Thủy An Lạc vì viết báo cáo đó mà thức suốt đêm nghiên cứu hết tài liệu này đến tài liệu nọ, không thì sẽ gọi cho Mặc Lộ Túc hoặc Kiều Nhã Nguyễn để hỏi. Một cô gái như thế làm sao có thể làm ra cái trò sao chép thành quả của người khác được?

“Thiến Thần, cậu tự lo cho bản thân mình đi.” Sở Ninh Dực lên tiếng, rồi quay người rời khỏi bệnh viện.

Giây phút này, Lâm Thiến Thần cảm giác như bản thân đã mất hết sức lực, thậm chí dựa vào tường cũng không thể giúp cô ta chống đỡ được cơ thể của mình. Sở Ninh Dực nghi ngờ cô ta, anh ấy chẳng thèm suy xét gì mà đã tin tưởng Thủy An Lạc vô điều kiện như vậy ư? Con nhỏ Thủy An Lạc đó có gì tốt cơ chứ? Tại sao tất cả mọi người đều tin tưởng nó???

Lúc Sở Ninh Dực ra khỏi bệnh viện, trời đã bắt đầu mưa nặng hạt, anh cúi xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Nhã Nguyễn. Cô nhóc kia không nghe điện thoại cũng không thèm liên lạc với anh, điều này càng khiến Sở Ninh Dực đã cảm thấy phiền lòng, bực bội hơn.

Cô coi anh là gì chứ?

Xảy chuyện lớn thế này mà cô cũng định tự giải quyết một mình sao?

Lúc Kiều Nhã Nguyễn nhận được điện thoại vẫn còn đang chăm sóc cho Phong Phong đang bị sốt cao, nói cho cùng nguyên nhân cũng là vì chậu nước đá cô hắt vào anh ta tối hôm qua, nhưng cái cô không ngờ được là một người đàn ông to đùng thế này mà sức khỏe lại yếu như thế.

“Lạc Lạc không tìm tôi, sao thế?” Kiều Nhã Nguyễn nói, tự dưng lại thấy bất an trong lòng.

Nhóm dịch: Mèo Xinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.