Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2008: Chương 2008: Anh giai à, không phải trúc mã nào cũng gọi là ông xã cả đâu [4]




Sau khi Sở Ninh Dực đi rồi, Kiều Nhã Nguyễn giúp Bánh Bao Rau làm thủ tục xuất viện. Thủy An Lạc quấn hai đứa nhóc thành hai cái bánh bao, đề phòng khi ra ngoài hai đứa bị lạnh cóng.

Trên đường về Kiều Nhã Nguyễn nhận được điện thoại của mẹ An, bảo rằng di động của Hạ Lăng vẫn liên tục tắt máy, không có người nghe.

Kiều Nhã Nguyễn cúp máy xong liền nhìn qua Thủy An Lạc đang ngồi trên ghế phụ: “Không thấy.”

“Lẽ nào đã đến Vân Nam rồi?” Thủy An Lạc tò mò nói.

“Không biết, mày nói với lão nhà mày trước đi.” Kiều Nhã Nguyễn nhún vai nói.

Thủy An Lạc gọi điện cho Sở Ninh Dực. Lúc này anh đang xem buổi họp báo của Triệu Uyển Uyển. Nhận được điện thoại của Thủy An Lạc, anh cũng hơi giật mình, “Không thấy?”

“Vâng, bác An nói, di động của Hạ Lăng tắt máy rồi.”

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt, nhớ đến tiếng trực thăng lúc trước anh nghe thấy ở bệnh viện, trong lòng đã có đáp án.

“Anh biết rồi, bảo Kiều Nhã Nguyễn lái xe từ từ thôi, chiều anh sẽ về.” Sở Ninh Dực dặn dò, nghe thấy tiếng gõ cửa liền cất giọng nói, “Vào đi.”

“Tổng giám đốc, có ngài Cố đang ở bên ngoài, nói muốn gặp anh.” Thư ký cung kính nói.

“Ngài Cố nào?” Sở Ninh Dực nhíu mày.

“Là ngài Cố Minh Hạo.”

Thủy An Lạc sững lại một lúc, “Cố Minh Hạo gặp anh làm gì? Bên anh mua kịch bản của anh ta à?”

“Không biết, anh gặp anh ta đã, đi đường cẩn thận nhé.” Sở Ninh Dực nói xong liền cúp máy, “Vào đi.” Nói xong, anh di chuyển xe lăn về phía sau bàn làm việc.

Thủy An Lạc cúp máy liền nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn, “Cố Minh Hạo đến tìm Sở Ninh Dực, anh ấy sẽ không ngốc đến độ đi mua kịch bản của anh ta chứ. Đường đường là một gã đàn ông mà lại đi viết ngôn tình, ngẫm mà tao thấy run rẩy hết cả người.”

“Hồi trước tao có xem qua, có mấy bộ anh ta viết cũng không tệ đâu. Cốt truyện đều là thanh mai trúc mã hồi nhỏ, sau đó chia xa, nhiều năm sau gặp mặt ôn lại chuyện cũ. Anh ta hình như rất thích mô-típ này.”

“Hừ, cái gì mà thanh mai trúc mã tương phùng, đều là gạt người. Lại nói, tao còn chẳng nhớ bạn trúc mã của tao tên gì, trông như thế nào nữa là.”

Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng liếc cô nàng một cái, sau đó nhận được điện thoại của Phong Phong.

***

Trong phòng Tổng giám đốc, thư ký đặt nước xuống sau đó đi ra ngoài.

“Hôm qua nghe nói Sở tổng sốt cao không giảm, hôm nay xem ra đã khá hơn nhiều.” Cố Minh Hạo mỉm cười nói, giống như đang tán dóc với anh.

“Bệnh nhẹ mà thôi, Anh Cố đến đây có việc gì chăng?” Sở Ninh Dực thản nhiên noi.

Cố Minh Hạo đặt một tập tài liệu màu vàng lên bàn, “Tôi muốn chào bán một kịch bản của mình với Sở Thị, không biết Sở tổng có hứng thú hay không.”

Sở Ninh Dực cúi đầu, ánh mắt rơi xuống tập văn kiện màu vàng kia, “Chuyện này anh Cố nên tìm đến phòng Phim ảnh, tìm tôi cũng vô dụng. Chuyện kịch bản tôi chưa phải hỏi đến bao giờ.”

Cố Minh Hạo cười thành tiếng, “Nếu có thể thuyết phục được Sở tổng, không phải sẽ tốt hơn hay sao? Hơn nữa câu chuyện này tôi nghĩ có thể Sở tổng sẽ thích, giờ vẫn chưa có kết thúc, có lẽ có thể viết kết cục mà Sở tổn thích vào đó.”

Sở Ninh Dực chậm rãi với tay, cầm lấy tập văn kiện, mở ra tùy ý xem mấy trang, sau đó liền lật đến cuối cùng nhìn lướt qua, cuối cùng mới khép tập kịch bản lại.

“Anh Cố tìm tôi hẳn là không phải một sự lựa chọn sáng suốt rồi. Dù sao cá nhân tôi cũng không thích thanh mai trúc mã. Anh cũng biết, tôi và vợ tôi chênh nhau tám, chín tuổi. Giữa chúng tôi không tồn tại, cũng không có khả năng tồn tại cái gọi là thanh mai trúc mã. Câu chuyện này, tôi không thích, cũng không chấp nhận.” Sở Ninh Dực nói, đẩy tập kịch bản lại.

“Biết đâu, Sở phu nhân lại thích thì sao?” Khóe môi Cố Minh Hạo cong lên, trong mắt là thâm ý mà Sở Ninh Dực có thể nhìn thấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.