Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2009: Chương 2009: Anh giai à, không phải trúc mã nào cũng gọi là ông xã cả đâu [5]




Ánh mắt của Sở Ninh Dực từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi tập kịch bản.

“Vậy để tôi kể anh nghe.” Sở Ninh Dực nói, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Minh Hạo, “Lúc nhỏ vợ tôi cũng có một cậu trúc mã, nghe cô ấy kể từ năm lớp hai đã giúp cô ấy làm bài tập, đánh nhau, trước khi ra nước ngoài còn dặn vợ tôi phải học giỏi tiếng Anh. Đó cũng gọi là thanh mai trúc mã đúng không. Nhưng bao nhiêu năm qua rồi, mọi người đều biết, tiếng Anh của Sở phu nhân không bằng cả học sinh lớp hai.”

Ánh mắt Cố Minh Hạo hơi lóe lên, một lát sau mới mỉm cười nói: “Vậy à, nếu Sở phu nhân vẫn còn kể với Sở tổng, chứng tỏ trong lòng của Sở phu nhân, vẫn còn có người này.”

Sở Ninh Dực gật đầu, không hề phản bác câu anh ta vừa nói.

“Đến giờ tôi cũng còn nhớ mấy người bạn chơi thân hồi còn học tiểu học, tôi nghĩ chắc anh Cố cũng không ngoại lệ, dù sao vợ tôi cũng không phải thiểu năng, trí nhớ chưa kém đến mức như vậy.” Sở Ninh Dực ngấm ngầm thay đổi hàm nghĩa trong lời nói của anh ta.

Cố Minh Hạo cười nhẹ thành tiếng, “Sở tổng nói phải lắm, vậy không bằng Sở tổng cầm kịch bản này về cho Sở phu nhân xem xem, biết đâu cô ấy sẽ thích thì sao?”

“Không cần thiết.” Sở Ninh Dực cự tuyệt trắng trợn.

Chân mày của Cố Minh Hạo nhíu lại, dường như thực sự không ngờ tới Sở Ninh Dực lại thẳng thừng như vậy.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, “Anh Cố, thật ngại quá, một lát nữa tôi còn phải đi, cho nên không tiếp anh được nữa rồi.”

Trận này, Sở Ninh Dực toàn thắng.

Cố Minh Hạo mỉm cười đứng dậy, nhưng không hề cầm kịch bản lại, “Nếu đã vậy thì tôi cũng không quấy rầy Sở tổng nữa.”

Sở Ninh Dực nhìn Cố Minh Hạo xoay người bước đi, cặp mắt tiếp tục nheo lại.

Vào buổi trưa, Sở Ninh Dực quay về nhà cũ ăn cơm, tiện thể nói chuyện với ba mẹ mình luôn. Sắc mặt Hà Tiêu Nhiên vẫn khó chịu. Sở Mặc Bạch cũng không khá hơn chút nào, chỉ dặn dò Sở Ninh Dực sau này hãy đối tốt với Thủy An Lạc hơn.

Sở Ninh Dực vừa cúi đầu đút cho con gái ăn, vừa thản nhiên nói: “Con đối xử tốt với cô ấy, trong mắt ba mẹ lại thành dung túng cô ấy, lại có thêm lý do để ba mẹ trách cứ cô ấy.”

“Cái thằng này.” Hà Tiêu Nhiên buồn bực nói.

Sở Ninh Dực lấy khăn tay giúp Bánh Bao Đậu lau miệng, “Mẹ, mẹ biết con nói thật mà, mẹ đau lòng cho con con biết, nhưng nể tình con trai mẹ yêu thương cô ấy, mẹ có thể đừng đổ hết mọi sai lầm lên cô ấy nữa, được không?”

Hà Tiêu Nhiên đập bộp đũa xuống bàn, “Có phải muốn mẹ phải tự mình đến tận cửa xin lỗi nó, con mới cho qua không?”

“Mẹ muốn đi con cũng không có ý kiến gì, nhưng nếu mẹ định đeo gương mặt này đi, con thấy nên thôi đi.” Sở Ninh Dực nói, cúi đầu nhìn con gái, “Ăn no chưa?”

Bánh Bao Đậu vươn tay vỗ vỗ bụng mình, “No rồi ạ.”

Sở Ninh Dực thả cô bé xuống dưới, “Đi lấy đồ đạc của con đi, lát nữa ba đưa con về.”

“Anh đâu ạ? Anh có ở nhà không ạ?” Bánh Bao Đậu lo lắng mở miệng nói.

“Có, anh đang ở nhà, đi bảo bác Lưu giúp con lấy đồ đi.” Sở Ninh Dực nói, kêu quản gia trong nhà tới, dẫn Bánh Bao Đậu đi lên lầu.

“Oh yeah...” Bánh Đậu Nhỏ hài lòng chạy lên lầu.

Sở Ninh Dực tiếp tục cầm lấy đôi đũa, nhìn sắc mặt u ám của mẹ mình, “Mẹ, ba, hai người yên lặng một chút là bớt việc cho con rồi. Con còn phải đến quỳ trước cửa nhà ba vợ, hai người có thời gian thì đi du lịch, làm chút việc thiện đi, đừng hạ mình đến chỗ con nữa, coi như con trai cầu xin ba mẹ đấy.”

“Ninh Dực, con nói vậy có phải hơi quá rồi không?” Sở Mặc Bạch nhíu mày nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.