Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2010: Chương 2010: Anh giai à, không phải trúc mã nào cũng gọi là ông xã cả đâu [6]




“Haiz, ba, ba đừng nói chuyện này vội. Ngày hôm qua, nếu không phải vợ con tự mình lên tiếng, nếu không phải Kiều Nhã Nguyễn giúp vợ con ra mặt, ba vẫn định đứng nhìn đúng không?” Sở Ninh Dực ngắt lời ba mình, đồng thời buông đũa xuống. “Mẹ, nói một cách khó nghe, nếu hôm nay người ngồi trên xe lăn là ba con, mẹ cũng không thể tự mình chăm sóc, dù sao trong nhà cũng nhiều người làm như vậy.”

Sắc mặt Sở Mặc Bạch có chút khó coi, khó coi vì bị con trai nói trúng tim đen.

“Ba đừng nói những lời hôm nay con nói khó nghe. Ba không nói câu nào, là vì ba đang bao che cho mẹ con. Đó là bởi vì mẹ là vợ của ba. Nhưng người hai người mắng là vợ của con, nếu đứng ở lập trường của con, ba bảo con phải nghĩ thế nào?” Sở Ninh Dực nói xong, Bánh Bao Đậu đã đeo cặp sách đi xuống.

Sở Ninh Dực đã ăn không ít, nhưng Hà Tiêu Nhiên và Sở Mặc Bạch không ăn được bao nhiêu.

“Ba, con lấy đồ xong rồi, có cả quần áo mới bà nội mua cho anh, cả đồ ăn ngon nữa, con chưa ăn đâu.” Bánh Bao Đậu nói, trong tay còn xách theo một cái túi thật to, xem ra rất tốn sức.

Ánh mắt Sở Ninh Dực lóe lên, vươn tay giúp con gái xách túi đồ.

“Ba mẹ, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác đi. Nếu hai người thực sự không muốn gặp bọn con nữa, vậy thì sau này bọn con sẽ bớt đến.” Sở Ninh Dực nói xong liền gọi chú Sở tới, sau đó ôm Bánh Bao Đậu rời khỏi nhà.

Anh đi đến cửa rồi, Hà Tiêu Nhiên mới gào khóc: “Em sinh nó ra, nuôi nó lớn để làm gì chứ. Hôm nay nó lại vì vợ nó mà tới tận đây trách móc chúng ta.”

Sở Mặc Bạch bị con trai nói cho một tràng, sắc mặt lúc này cũng không dễ chịu gì.

“Được rồi, em vẫn chưa nghe rõ à? Hơn nữa nó nói cũng không sai, anh cũng có lỗi. Sao Lạc Lạc nó lại không được lòng em nhỉ? Con trai gặp chuyện không may người đầu tiên em trách móc là nó. Cháu trai gặp chuyện không may, em cũng không hỏi đầu cua tai nheo thế nào đã trách mắng con bé. Cháu em chẳng lẽ không phải là con trai người ta hay sao? Anh thấy, em nên tìm một hôm đến xin lỗi Lạc Lạc đi.” Nói xong, ông đứng dậy đi lên lầu.

Hà Tiêu Nhiên ngồi một mình trong phòng khách, lại càng thấy ấm ách trong lòng, cả chồng cả con đều trách móc bà.

Khi Sở Ninh Dực về đến nhà vẫn chưa đến ba giờ. Bánh Bao Rau đang ngồi trên thảm đọc sách. Tiểu Bất Điểm nằm sấp bên cạnh chơi đồ chơi, đồng thời cũng phụ trách bưng trà rót nước cho cậu bé.

“Anh ơi, anh ơi...” Bánh Bao Đậu chạy tới, nhào lên người Bánh Bao Rau.

Bánh Bao Rau nhíu mày, thân mình nhỏ xíu bị đè đến phát đau nhưng không hề đẩy em gái ra.

“Em dậy đi, nặng chết được.” Bánh Bao Rau nhíu mày nói.

“Anh ơi em nhớ anh lắm, anh còn đau không?” Bánh Bao Đậu chẳng những không đứng dậy, còn cọ cọ trên người Bánh Bao Rau.

Thủy An Lạc vươn tay túm cô nhóc dậy, “Con đè lên anh rồi kìa.”

Bánh Bao Đậu bĩu môi, tại bé nhớ anh trai quá thôi mà.

Sở Ninh Dực bỏ túi xách của Bánh Bao Đậu xuống rồi đi vào phòng ngủ. Thủy An Lạc thấy ba đứa nhóc đã ngoan ngoãn ngồi chơi liền vào theo, tiện thể khóa luôn cửa lại.

Xe lăn được đặt trước cửa, bên trong phòng tắm còn có tiếng nước. Thủy An Lạc rón rén bước qua. Nhưng cô mới đi đến cửa, Sở Ninh Dực đã đi ra.

Thủy An Lạc nhảy lên người anh, hai chân quấn lấy hông anh, hai tay choàng qua cổ anh, “Ôm em.”

Sở Ninh Dực nhướng mày, ôm lấy eo cô, để cô không bị tuột từ trên người mình xuống.

“Động kinh à?” Sở Ninh Dực ôm cô đi tới cạnh giường.

“Đã lâu lắm rồi anh không ôm em, phải đền bù cho em chứ, không được thả em xuống, không được thả, phải ôm.” Thấy Sở Ninh Dực định đặt mình xuống giường, Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.