“Được, chúng ta không nói đến vấn đề này nữa. Bảo bối, chúng ta nói chuyện khác, em cũng không thể cứ làm chồng hờ vợ tạm với anh như vậy cả đời được đúng không, không phải không phải, anh học văn không tốt, ý anh là làm vợ chồng tinh thần ấy?” Cố Tỉ Thành bắt đầu nói năng lộn
xộn cả lên.
Sở Lạc Nhất lười nói chuyện với anh.
“Ra ngoài mà ngủ đi, còn có con trai ở đây đấy, sao cái gì anh cũng dám nói thế?”
“Nó nghe không hiểu đầu”
“Mẹ ơi, chồng hờ vợ tạm là gì?” Cố Tỉ Thành: “..”
Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất giơ chân đạp luôn Cố Tỉ Thành xuống khỏi giường, “Anh ra sofa mà ngủ đi”
Tiểu Quỷ Quỷ thấy ba bị lăn xuống, cười khanh khách cũng muốn giơ chân đá đá, nhưng tiếc là chân nhóc nhỏ quá, chẳng với tới được.
“Ứ... ứ..” Tiểu Quỷ Quỷ không đá được bá bá, không vui nên cứ vừa đá vừa kêu.
Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ, đành phải tiến gần lại vài bước để nhóc hài lòng thỏa chí đá được mình.
“Được rồi, mau đi ngủ đi” Cố Tỉ Thành nói xong lại nhét con trai vào trong chăn.
Tiểu Quỷ Quỷ ngáp một cái, lại đưa tay lên dụi mắt, cái tay nhỏ ôm lấy mẹ rồi từ từ nhắm mắt, nhóc cũng buồn ngủ.
Đúng là nhóc con buồn ngủ lắm rồi vì chưa đến một lúc sau thì nhóc đã ngủ mất.
Sở Lạc Nhất cẩn thận đặt con trai xuống, sau đó ngẩng lên nhìn Cố Tỉ Thành vẫn chưa đi, “Còn chưa đi đi, chờ bị đá nữa hả?
“Bảo bối, mình không thể như thế được, có nói thế nào thì chúng ta cũng là cặp vợ chồng bình thường mà”
“Đã lấy giấy đăng ký kết hôn đầu” Sở Lạc Nhất cười cười nhắc nhở.
“Sở Lạc Nhất, em đừng có chơi xỏ lá nữa, chúng ta đã bái thiên địa rồi” Ở trên núi ấy. “Ôi dào, thế sao anh không nói với em là chúng ta từng thề thốt với rừng sâu núi thẳm luôn đi”
“Cái đó là cái quái gì?” Cố Tỉ Thành nhíu mày.
“Anh không biết là đúng rồi, không cần thiết phải biết.” Sở Lạc Nhất cười tí tởn nói, “Mau đi huấn luyện tập kích đi, em buồn ngủ rồi, phải ngủ đây”
Sở Lạc Nhất còn chưa nằm xuống đã lại bị Cố Tỉ Thành kéo dậy, trước khi cô kịp mở miệng, anh đã chỉ vào cậu con trai đang ngủ, ra hiệu cho cổ nhỏ tiếng thôi.
“Không được, gái à, anh phải nói chuyện tử tế với em mới được.” Cố Tỉ Thành kéo Sở Lạc Nhất ra ngoài, định nói chuyện nghiêm túc với cô về vấn đề này.
Bầu trời đêm vẫn đen như mực, không thấy ánh trăng đầu cả, bên ngoài cũng rất lạnh nữa.
Sở Lạc Nhất lạnh lùng lườm Cổ Tử Thành một cái, “Anh muốn em bị bệnh để tìm mẹ ghẻ cho con trai em chứ gì?”
Cố Tỉ Thành: “Em có tinh thần để chỉnh anh thế cơ mà, không bệnh được đâu.”
Sở Lạc Nhất cười hờ hờ, không thèm đoái hoài đến anh nữa mà tự đi về phía trước.
Cố Tỉ Thành run run cầm áo khoác lên vai cho cô.
Sở Lạc Nhất quay lại quăng anh một ánh mắt lạnh băng, nhàn nhạt nói: “Lần này có chết em cũng không tin là anh muốn cầu hôn em nữa đâu.”
“Không cầu hôn, chuyện cầu hôn sao có thể cho em biết trước được chứ?” Cố Tỉ Thành cười trông rất ngứa đòn.
Sở Lạc Nhất cảm thấy chuyện này đúng là không nói rõ được, trước giờ anh làm gì cô cũng đều có thể đoán ra được, không có nhiều việc mà cô không thể đoán ra, thôi thì cô cứ chờ xem đến bao giờ anh định cầu hôn vậy.
Tuy không có ánh trăng nhưng may mà thời tiết hôm nay cũng không tệ.
Sở Lạc Nhất nắm chặt áo, quay lại nhìn người đang đứng bên cạnh, “Gọi em xuống đây làm gì?”
Cố Tỉ Thành ngẩng lên nhìn trời, dựa vào tường đáp, “Cảm thấy lâu lắm không được đứng một lát với em như thế này thôi.”
“Anh nói dối mà cũng không thèm viết nháp trước à, tối qua là ai đưa em xuống đây chơi em một số hả?” Sở Lạc Nhất vạch trần thẳng lời nói của anh.