Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3665: Chương 3665: Anh muốn cầu hôn đấy à? [7]




Cố Tỉ Thành mặt không đổi sắc, nhìn Sở Lạc Nhất: “Kiểu như em, chỉ có anh zai nhà em là anh đây mới có lòng tốt chứa chấp em như thế thôi, chứ một người mồm miệng độc địa, sắc bén như em thì ai mà thèm hà.”

“Ôi trời ơi, anh gay gắt như thế không sợ mất vợ thật à?”

“Giờ cũng có khác gì là mất vợ đầu” Cố Tỉ Thành hừ một tiếng, tỏ ra ấm ức đáp.

Sở Lạc Nhất: “.”

Anh thắng rồi đấy.

Ngẩng lên nhìn trời, chẳng có trăng sao gì cả, cũng không biết đang nhìn cái gì cho nên Sở Lạc Nhất lại quay ra nhìn Cố Tỉ Thành: “Em thế này, anh có từng hối hận không?”

“Có gì mà phải hối hận, khi ấy người anh chọn chính là em, anh chưa bao giờ hối hận cả”

“Linh tinh, khi ấy ai nói suýt nữa vì một Sở Lạc Nhất mà không cần cả Lạc Thần nữa, có phải chuyện anh từng làm không?” Sở Lạc Nhất khinh bỉ nói.

Cố Tỉ Thành: “..”

Vợ à, em phụ như thế thật sự không đáng yêu một chút chút nào hết ấy, lời này sao có thể nói ra được chứ?

“Khụ... Chuyện đó à, em tha thứ cho người có thị giác thực vật đi mà.” Cố Tỉ Thành tỏ vẻ nghiêm túc mà nói bậy.

Sở Lạc Nhất cười hờ hờ, tiếng cười này có chút thần bí.

Nhưng cô lại không hề biết rằng, hai kẻ ngốc họ tại sao có chăn ấm đệm êm không nằm lại xuống đây hóng gió, nói mấy thứ nhảm nhí này.

“Chưa về à, em lạnh”

“Không sao, lạnh một tí cho lý trí” Cố Tỉ Thành nói rồi lại khép chặt áo vào cho cô.

Sở Lạc Nhất cũng không phải là kiểu mấy cô gái thuần khiết gì, cho nên lúc này đang lẳng lặng cúi đầu.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Cổ Tỉ Thành đen mặt nói.

“Ha ha ha ha..” Sở Lạc Nhất bật cười lớn, lại bị Cố Tỉ Thành bịt miệng lại, sau đó nhìn ngó xung quanh.

“Mọi người đều nghỉ cả rồi, em tính rung chuông nửa đêm đấy à?” Cố Tỉ Thành nói, sau khi chắc chắn không làm phiền đến người khác anh mới yên tâm buông Sở Lạc Nhất ra.

Sở Lạc Nhất xì một tiếng, khẽ nói: “Tại anh thôi, anh trách ai được”

Phải, là anh tự chuốc lấy phiền phức cho nên chỉ có thể dùng cách này để hạ hỏa.

Nhưng chuyện hạ hỏa, anh vẫn phải kéo theo cả kẻ đầu sỏ mới được, nếu không tâm lý của anh sẽ cảm thấy mất cân bằng.

Hai người đứng dưới lầu một lúc, Sở Lạc Nhất liền đề nghị hai người ra sân chạy bộ.

Cố Tỉ Thành đứng thẳng lên, hừ một tiếng đáp: “Em mà thua thì đừng có khóc đấy”

“Đứa nào khóc đứa đó là cún” Sở Lạc Nhất hừ lại, rồi ra ngoài cùng với Cố Tỉ Thành.

Đêm hôm khuya khoắt, bãi tập rất yên tĩnh, đặt biệt là ở cái nơi như trong núi thế này, độ yên tĩnh phải nói là trong thành phố không bao giờ có thể có được.

Trên bãi tập vẫn còn có đèn sáng, sáng hơn chỗ họ vừa đứng rất nhiều.

Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành đi đến bãi tập. Sở Lạc Nhất chạy vòng trong, Cố Tỉ Thành chạy vòng ngoài,

Về chút bất công này, Cố Tỉ Thành tỏ ý biết trước là sẽ như vậy cho nên cũng không có ý kiến gì cả.

“Nếu em thắng, anh phải đồng ý với em một chuyện.” Sở Lạc Nhất nghển cổ lên nói với anh.

Cố Tỉ Thành gật đầu đồng ý, chẳng có gì là anh không thể đồng ý với cô cả.

Bạn nhỏ Sở Lạc Nhất thấy vậy cũng thấy rất hài lòng.

“Chờ đã, nếu anh thắng thì sao?” Cố Tĩ Thành vội nói, nếu không cô nhóc này sẽ lại hố anh mất.

“Anh còn muốn thắng em?” Sở Lạc Nhất lớn tiếng nói kèm theo đó là cái giọng không thể tin nổi: “Cố Tỉ Thành, anh có còn muốn sống nữa không mà lại dám có suy nghĩ muốn thắng em hả?”

Cố Tỉ Thành: “.”

Thế này có nghĩa là anh buộc phải thua mới được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.