Sở Ninh Dực cúi xuống đặt một nụ hôn lên vành tai cô, “Nhưng mà, anh thích em như thế này.” Nói rồi Sở Ninh Dực đứng dậy đi ra ngoài.
Cái gì?
Tâm tình bị đè nén trong lòng bỗng chốc tan biến thành mây khói, cô nhìn theo bóng lưng Sở Ninh Dực đi ra ngoài, giây phút này trái tim đang đập loạn nhịp.
Anh vừa mới nói gì cơ?
Anh thích em như thế này!
Thủy An Lạc nhất thời ngây người ra đó, anh ấy vừa mới nói thích cô đấy à?
Anh ấy nói: Nhưng mà, anh thích em như thế này.
Thủy An Lạc cúi xuống nhìn con trai đang tò mò, sống mũi cô cay cay, vậy là cuộc tình này không phải chỉ có một mình cô đang cố gắng, anh ấy cũng đã đáp lại cô rồi đấy, không phải sao?
Thủy An Lạc dỗ Tiểu Bảo Bối đã bị giày vò một hồi đi ngủ xong rồi mới đi xuống nhà.
Thím Vu thấy Thủy An Lạc đi xuống vội vàng chạy đến đỡ cô, nhưng bà cũng không dùng sức mấy, “Thiếu phu nhân, cô đi chậm thôi, cái lũ trời đánh đó mà để tôi bắt được xem tôi có đạp chết chúng nó không.” Thím Vu tức giận lên tiếng.
Thủy An Lạc nghe bà nói vậy liền cảm thấy ấm áp trong lòng, “Thím Vu, cháu không sao đâu, chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi, mấy hôm là khỏi ấy mà.”
Thím Vu đỡ Thủy An Lạc ngồi xuống bàn ăn, nhìn những vết thương để lộ ra bên ngoài của cô, vành mắt bà lại đỏ lên, không biết còn bao nhiêu vết thương mà bà không nhìn thấy nữa.
“Thiếu phu nhân, cô ngồi xuống trước đi, để tôi đi bê thức ăn lên.” Thím Vu nói rồi chạy nhanh vào bếp.
Thủy An Lạc đưa tay xoa bụng, chắc là vì bị đói quá nên giờ ngược lại cô lại chẳng thấy đói nhiều nữa,
Thủy An Lạc ngẩng lên đúng lúc trông thấy Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng làm việc, đôi mắt to tròn chuyển động liên tục, thế nên vừa rồi cũng được xem như là lời tỏ tình của anh dành cho cô đấy sao?
Sở Ninh Dực xuống gác đi đến bên cạnh Thủy An Lạc, nhìn cô nhóc đang cúi đầu cười thầm. Anh xoa đầu cô một cái rồi ngồi xuống bên cạnh, đưa ipad cho cô xem.
Thủy An Lạc thôi không cười thầm nữa ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, hỏi với giọng tò mò: “Cái gì thế?”
“Mẹ nó à, xem kỹ đi.” Sở Ninh Dực thản nhiên cười rồi đưa tay nhận lấy bát cơm thím Vu vừa mới xới cho.
Mẹ nó à?
Thủy An Lạc nghe cái cách gọi buồn nôn này, bật cái máy tính bảng lên, trên màn hình hiển thị một trang báo từ hai ngày trước, cái gì mà “Vợ trước bất chấp khoảng cách gọi yêu “ba nó à””, rồi cái gì mà “Vợ trước nhận chức thái tử phi“...
“Cái, toàn cái của nợ gì thế này?” Thủy An Lạc lướt lướt một hồi, không ngờ còn có cả bài viết thương cảm cho anh xinh trai nhà cô nữa chứ.
Thủy An Lạc nói rồi lướt tiếp, tiếp đó là tin tức khi cô gặp nạn, điều khiến cô kinh ngạc chính là Sở Mặc Bạch công khai lên tiếng trước một kênh truyền thông thuộc tập đoàn Sở Thị, nhà họ Sở sẽ dốc hết sức để tìm kiếm Thủy An Lạc.
Trong ký ức của cô, chưa bao giờ cô nhìn thấy tên của ông xuất hiện trên báo đài, tin tức gì hết. Nhưng trước đó cô từng nghe một đứa bạn nói rằng, hơn ba mươi năm trước khi truyền thông mới bắt đầu trở nên thịnh hành, Sở Mặc Bạch chính là người có thể khiến cả giới truyền thông của thành phố A này biến thành cái máy giật tít. Đặc biệt là sau khi ông và người mẫu Hà Tiêu Nhiên ở bên nhau, các thể loại tin tức lá cải liên tùng tục xuất hiện nhiều như nấm sau mưa. Về sau khi Hà Tiêu Nhiên rút lui khỏi giới người mẫu, mọi người cũng không thấy Sở Mặc Bạch xuất hiện trên các mặt báo nữa. Khoảng thời gian đó giới truyền thông của cả thành phố A này đã phải trải qua một thời kỳ tuột dốc cực độ.
Thế cho nên trong ấn tượng của Thủy An Lạc, ông bố chồng trước này của cô ngầu chết đi được.
Mà càng khiến cho người ta kinh ngạc hơn là, tuy đã vắng bóng khỏi những tiêu đề báo kia hơn ba mươi năm, nhưng khi ông lại đứng ra lên tiếng thì vẫn được đẩy lên trang nhất như thường.
Có điều lần này là vì mình, Thủy An Lạc nghĩ, chuyện này cũng đáng để cô cảm thấy vui sướng đấy nhỉ.
“Đừng cười nữa, mặt vốn đã sưng tướng lên rồi.” Sở Ninh Dực nhìn cái vẻ mê mẩn của cô nàng hừ lạnh một cái.