Bức ảnh đầu tiên, đàn anh đang đắp áo cho cô, bức thứ hai anh đang lấy áo đệm xuống dưới đầu cho cô, bức thứ ba, trong đêm mưa cô và đàn anh dìu nhau đi về phía trước, bức thứ tư, đàn anh đang cõng cô.
Ngón tay của Thủy An Lạc lướt lướt trên màn hình, bức nào cũng sặc mùi mờ ám.
Đầu ngón tay của Thủy An Lạc run run, cô ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, như kiểu muốn thông qua vẻ mặt anh để biết được thái độ của anh về chuyện này, nhưng lại cũng giống như đang nghĩ xem nên giải thích chuyện này với anh thế nào.
“Cái này....” Thủy An Lạc khẽ lắc đầu, muốn giải thích rõ ràng với anh mọi chuyện, “Sở Ninh Dực, chắc chắn là có ai đó cố tình. Cái ảnh này giữa bọn em còn có cả Lão Phật Gia cơ mà, chẳng qua người đó không chụp góc có nó thôi. Còn cái này nữa, cái này chỉ là vì đường xuống núi trơn quá, thế nên...” Thủy An Lạc vội lướt xuống tấm hình trên điện thoại, muốn giải thích rõ từng chuyện cho anh hiểu.
“Nhưng rõ ràng là anh ta dịu dàng hơn hẳn bình thường, đúng không?” Sở Ninh Dực cười khẩy, đưa tay ra lấy lại cái điện thoại trong tay Thủy An Lạc, cái nụ cười trên mặt Mặc Lộ Túc nhìn kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.
Tất cả những lời giải thích của Thủy An Lạc đều bị một câu nói này của Sở Ninh Dực cắt ngang.
Bởi vì đàn anh thích cô!
Đây là sự thật mà cô không thể trốn tránh.
Dù điện thoại đã bị anh lấy về nhưng tay cô vẫn giữ nguyên cái tư thế cầm máy đấy.
“Sao thế, không giải thích nữa à?” Sở Ninh Dực dần tiến lại gần cô, âm thanh đã toát ra hơi lạnh.
Giải thích, còn giải thích thế nào được nữa?
Thủy An Lạc dường như bị cái giọng điệu lạnh lùng này của anh kích thích, trước vừa mới hút sữa cho mình vì sợ mình bị tức sữa, thế mà ngay sau đó đã trở mặt nói chuyện với mình bằng cái giọng lạnh lùng này luôn rồi.
Cô nghĩ, suy cho cùng thì cô vẫn không phải là đối thủ của Sở Ninh Dực, bởi vì cô không học được cái thói lật mặt gian ác của anh.
Thủy An Lạc co cánh tay lại, sau đó ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng ánh mắt của cô lại mang theo sự bướng bỉnh không chịu khuất phục, “Nếu như anh đã có sẵn đáp án trong lòng rồi thì còn hỏi em làm gì nữa?”
Trong ánh mắt bướng bỉnh đó còn chất chứa cả sự ấm ức, tủi thân vô bờ.
Sở Ninh Dực cất điện thoại đi rồi ngồi ra đằng sau lưng cô, ôm trọn cả cô và con vào lòng.
Thủy An Lạc hơi run lên, có vẻ như bị hành động này của anh làm cho giật mình.
Ôm kiểu mờ ám thể này, lại muốn gì nữa đây?
Sở Ninh Dực ôm siết cô vào lòng, giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô: “Thế nên vừa rồi tại sao phải sốt sắng giải thích với anh như thế làm gì?”
Câu này không hề lạnh lùng chút nào, cảm giác như cái núi băng ban nãy vốn không hề tồn tại vậy.
Thủy An Lạc thấy anh hỏi vậy liền cứng đờ cả người, không dám lơ là cảnh giác.
Cảm giác mà Sở Ninh Dực mang đến cho cô thật quá đáng sợ. Tâm trạng của anh giống y như tâm trạng của Tiểu Bảo Bối, khiến cô không tài nào nắm bắt được. Có lẽ một phút trước còn đang cười nói vui vẻ đấy nhưng một giây sau đã khóc ầm lên được rồi.
Hay như kiểu một giây trước anh còn đang rất dịu dàng với cô nhưng sau đó liền có thể biến thành cái núi băng ngay ấy.
Sở Ninh Dực thấy cô không nói gì, giọng nói trầm khàn của anh lại một lần nữa vang lên bên tai cô, “Thủy An Lạc, phản ứng đầu tiên của em là muốn giải thích với anh chứ không phải hỏi những bức ảnh này là do ai gửi cho anh. Điều này có phải đang chứng minh rằng trong lòng em, em để tâm đến chuyện anh sẽ hiểu lầm nhiều hơn đúng không?”
Anh không vào thẳng vấn đề mà lòng vòng một hồi, nhưng Thủy An Lạc vẫn có thể hiểu được rõ ràng.
Với cô, việc giải thích với anh là chuyện quan trọng hơn hết.
Đó là bởi vì cô để tâm đến anh.
Ha ha, anh thật thông minh, có thể nhìn rõ hết thảy mọi việc.
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, khi cô mím chặt môi thì điều đó chứng tỏ là cô đang cố gắng kiềm chế lại cảm xúc thật của mình lúc này.