Tiểu Bảo Bối hầm hừ, Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, cảm xúc đang dâng trào trong lòng không biết là ngượng ngùng quẫn bách hay là ấm áp nữa.
“Anh đi súc miệng đi.” Thủy An Lạc khẽ nói, cô biết anh chắc chắn không thích cái vị này.
Trên ngực ngoài cái miệng nhỏ của con trai còn lưu lại cả cảm giác ấm áp của anh, cảm giác ấy quẩn quanh mãi trên ngực cô không chịu dứt.
Không phải là cảm xúc nóng bỏng kích thích như lửa, tất cả những gì anh làm lúc này thậm chí còn chẳng có lấy một chút suy nghĩ đen tối nào, nhưng chính kiểu mập mờ này mới khiến con người ta muốn chìm đắm trong đó.
Sở Ninh Dực thản nhiên ừ một tiếng, nhưng lại không chịu đi mà cúi xuống kéo áo lên cho Thủy An Lạc.
Tiểu Bảo Bối thấy daddy tiến lại gần, cái chân ngắn cũn không chút khách khí đạp anh một cái.
Dám cướp chén cơm của nhóc à, đạp cho phát!
Sở Ninh Dực lật tay túm chặt lấy cái chân ngắn đang đá lung tung của con trai nhưng không dùng sức. Thằng nhóc này có lúc thì thân thiết với anh, thỉnh thoảng lại đánh anh chẳng nương tay chút nào, tuy rằng cái tay, cái chân nhỏ này của cu cậu có đánh thì cũng chẳng xi nhê gì cho cam.
“Ư...” Cái chân nhỏ của Tiểu Bảo Bối bị túm chặt, nhóc nhíu đôi mày nhỏ lại, thở hổn hển nhưng vẫn không chịu nhả “bát cơm” của mình ra.
Chân Tiểu Bảo Bối bé xíu xiu, một bàn tay của Sở Ninh Dực là có thể tóm trọn. Anh cúi xuống nhìn bàn chân nhỏ bé trong tay mình, khóe môi khẽ cong lên, một đứa trẻ bé như thế này sẽ dần dần lớn lên, sau này có khi còn cao hơn cả anh nữa.
Chuyện này thật khó tin, mà cũng thật thần kỳ.
Sở Ninh Dực ngồi xuống giường, vẫn cầm lấy chân Tiểu Bảo Bối nghịch nghịch.
Thủy An Lạc vẫn giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ đó để bế con, còn anh thì cầm chân con trai nghịch. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, Thủy An Lạc hy vọng cảnh tượng này sẽ trở thành vĩnh viễn, cô chẳng cần lấy lại cái công bằng gì kia nữa, chỉ muốn cùng anh lẳng lặng ở bên con trai họ thế này thôi.
Thím Vu vốn định lên gác gọi hai người xuống ăn cơm, nhưng nhìn thấy cảnh này bà lại không nỡ lên tiếng làm phiền, chỉ lẳng lặng rút điện thoại ra âm thầm lưu khoảnh khắc hạnh phúc này lại cho hai người.
“Thiếu phu nhân cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.” Thím Vu cất điện thoại đi, xuống nhà với niềm cảm khái vô bờ.
Thủy An Lạc vẫn cứ ngẩng nhìn anh, nhưng nhìn một hồi thì thấy mỏi hết cả cổ, cái chân của Tiểu Bảo Bối cũng mỏi nhừ, hai mẹ con ấm ức nhìn con người kia: Rốt cuộc cái gã này/ ông già nhà mình đang làm cái gì thế?
Sau Tiểu Bảo Bối không chịu nổi nữa lại phát cáu, cái chân nhỏ bất thình lình đá một cái. Sức từ cú đá này đập vào lòng bàn tay Sở Ninh Dực khiến anh sực tỉnh.
Sở Ninh Dực buông cái chân xinh xinh của Tiểu Bảo Bối ra. Tiểu Bảo Bối lập tức rụt chân lại nhét vào lòng mẹ, daddy thế này đáng sợ quá mẹ ơi ~
Sở Ninh Dực thấy động tác này của con trai, khóe miệng anh khẽ cong lên, xoa đầu Tiểu Bảo Bối một cái, rồi vươn tay lấy cái điện thoại trên bàn.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, cô biết cái điện thoại này không phải là của Sở Ninh Dực, hơn nữa giờ điện thoại của hai người đều đang tắt máy để không ai biết chuyện họ đã trở về.
“Trước khi ăn cơm chúng ta nói chuyện về vấn đề này trước cái đã.” Sở Ninh Dực nói, cúi xuống mở khóa màn hình điện thoại.
Thủy An Lạc chớp mắt nhìn anh, sao cô cảm thấy cái giọng điệu này của Sở tổng cứ sai sai thế nào ấy nhỉ?
Cái giọng này căn bản không phải là đang hỏi chuyện mà giống như đang thẩm vấn cô hơn ấy.
“Cái, cái gì?” Thủy An Lạc không kiềm được mà ôm Tiểu Bảo Bối dịch về phía sau, vì vẻ mặt này của Sở tổng kỳ quá đi.
Thủy An Lạc nói xong liền cúi xuống nhìn cái điện thoại mà Sở Ninh Dực đưa ra trước mặt cô, hình ảnh hiển thị trên màn hình khiến Thủy An Lạc kinh ngạc. Cô giật lại luôn cái điện thoại trên tay anh, vừa trông thấy hai bức ảnh đầu tiên đã quay phắt qua nhìn anh: “Cái này là...”