Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3219: Chương 3219: Anh vợ canh cửa [2]




“Vẫn chưa qua được à?” Sở Húc Ninh ngẩng lên hỏi Cố Tử Thành.

“Không được, bên phía Sở Lạc Ninh chặn quá chặt, không thể sống qua nổi.” Cố Tử Thành tỏ ra nghiêm túc nói, như thể chuyện đúng là như thế thật.

“Lão Cố, tôi nghe nói Sở Lạc Ninh là anh vợ cậu. Cậu đang thả anh vợ mình đấy à, chứ làm gì có chỗ nào mà cậu không qua được?” Tần Thiếu Bạch nói trúng tim đen.

Cố Tử Thanh: “...”

Sao tên này vẫn còn ở đây vậy?

“Anh giỏi thì anh qua đi.” Cố Tử Thành phụt cười, “Anh tưởng Sở Lạc Ninh là kẻ ăn chay chắc?”

“Chỉ là một thằng nhãi hai mươi tuổi thôi mà.” Rõ ràng Tân Thiếu Bạch không tin Sở Lạc Ninh lại có năng lực như vậy.

Tư Lệnh nghe thấy anh ta nói vậy liền bật cười, “Chính tên nhóc đó là người liên tiếp phá vỡ nhiều kỷ lục trong quân đội ba năm trở lại đây đấy, đừng có xem nhẹ cậu ta.”

Tần Thiếu Bạch sững ra, “Giỏi thế à?”

“Tất nhiên rồi, đợt diễn tập quân sự hai năm trước, tên nhóc đó cũng lập được không ít công đâu.” Một vị thủ trưởng khác cũng nói họa vào theo.

Cố Tử Thành uống nước xong, cầm cốc rỗng chỉ Tần Thiếu Bạch, “Anh giỏi thì lên đi, tôi sẽ giữ chân Sở Lạc Ninh, anh luồn vào. Tôi nghĩ chắc bộ chỉ huy của họ cũng không xa đâu, nếu không Sở Lạc Ninh cũng sẽ không canh giữ nghiêm ngặt như vậy.”

Tần Thiểu Bạch nhất thời im bặt.

Cố Tử Thành nói xong nhìn Tần Thiếu Bạch rồi lại nhìn Sở Húc Ninh, “Chuyện gì thế? Lão Tần, có phải dạo gần đây anh vẫn luôn trốn ở đây không hề ra nhìn chúng tôi liều sống liều chết bên ngoài không hả?”

“Không phải là vì tôi tin tưởng các cậu đấy sao? Có các cậu rồi cần gì tôi phải xông lên nữa?” Tần Thiếu Bạch lên tiếng, làm như đúng là anh ta nghĩ vậy thật.

Cổ Tĩ Thành nhìn người kia đứng dậy đi ra ngoài, lại nhìn Sở Húc Ninh: “Chuyện gì thế?”

“Cậu ta đang bài xích chuyện diễn tập quân sự.” Một vị Thủ trưởng lên tiếng, “Chắc vì nằm vùng lâu quá nên giờ cậu ta hơi thấy mâu thuẫn với quần trang”

Đây cũng chính là nguyên do khiến các vị chỉ huy vẫn dung túng cho Tần Thiếu Bạch ở đây, lúc làm gián điệp sẽ luôn nhìn thấy rất nhiều điều mà họ cho là chính xác nhưng thực tế đó lại là một thứ sai lầm, khiến họ sinh ra hiểu lầm nhất định về nghề nghiệp này, bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn với chính thân phận của mình.

Cố Tử Thành đặt cốc xuống theo ra ngoài, thấy Tần Thiếu Bạch đứng cách đó không xa.

Từ sau khi trở về, trông anh ta lúc nào cũng cà lơ phất phơ, không hề coi quy định ra gì, giống như việc lần trước anh ta một mình một kiểu đòi lại công bằng cho Sư Niệm vậy.

Cố Tử Thành đi tới, đứng cạnh anh ta nhìn thảo nguyên phía xa, “Lão Tần, hai chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”

“Bảy tám năm gì đó thì phải. Tên khốn nhà cậu hồi đại học được nghỉ liên tới doanh trại của tôi thực tập, lúc đó cũng ngông cuồng ghê lắm, nhưng tôi vẫn rất thích tính cách của cậu.” Tần Thiếu Bạch quay ra nhìn Cố Tử Thành, vỗ vỗ vai anh, “Hồi đó cậu và Lục Nam Phong là hai người mà tôi coi trọng nhất. Nhưng cậu lại không được như Lục Nam Phong, người ta thì một lòng thăng tiến. Cậu nhìn cậu đi, nhìn lại cậu đi.” Tần Thiếu Bạch lại thở dài, tất cả là vì cái tên lính không biết phấn đấu này.

Cố Ti Thành huých vai anh ta, “ y, anh có biết có một lần tôi bị người ta bắt vào ngục nước giam hơn một tháng trời không?”

Cố Tử Thành nói xong, Tấn Thiếu Bạch củi xuống nhìn chỗ nào đó lại bị Cố Tử Thành đẩy ra, “Tôi nói nghiêm túc đấy.”

“Bị ngâm hơn một tháng không dùng được nữa à.” Tần Thiếu Bạch chậc lưỡi, không cảm thấy mình phải bỏ qua cơ hội tốt thế này:

Cố Tử Thành: “...”

“Tôi thấy anh vẫn ổn mà, các thủ trưởng lại lo anh xảy ra chuyện, đúng là lo hão mà.” Cố Tử Thành đốp lại rồi quay người bỏ đi.

“Này này này, đã nói xong đầu, rốt cuộc cậu còn dùng được không hả?” Tần Thiếu Bạch kéo người lại, hỏi bằng cái giọng rất để tiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.