Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3220: Chương 3220: Anh vợ canh cửa [3]




Cố Ti Thành: “...”

Anh có xúc cảm muốn đá tên này bay luôn sang doanh trại của địch quá.

“Sao thế, anh muốn thử à?” Cố Tử Thành lưu manh nhếch miệng cười, nhìn người đàn ông đối diện.

Tần Thiếu Bạch phụt cười, cười xong anh ta lại ngồi bệt xuống đất, “Cậu từng thấy tuyệt vọng bao giờ chưa? Chính là kiểu rõ ràng xung quanh cậu đều là kẻ địch nhưng họ lại là nguồn cổ vũ duy nhất của cậu, là kiểu tuyệt vọng vì giằng xé giữa lương tâm và phản bội ấy?”

Cố Tử Thành nhìn người đàn ông đang ngồi dưới đất ngẩng lên nhìn mặt trời.

“Bề ngoài thì là quân nhân của quốc tế duy trì hòa bình, người bên cạnh cậu đều là những kẻ chạy trốn. Họ đều vì mạng sống của mình mà vùng vẫy bên ngoài. Cậu biết vì cái gì mà họ trở thành kẻ trốn chạy, cậu càng biết rõ những quân nhân kia sẽ không buông tha cho họ, thậm chí bao gồm cả tôi.” Tần Thiếu Bạch quay ra nhìn Cố Tỉ Thành, “Có phải tuyệt vọng hơn cảnh một mình cậu bị nhốt trong ngục nước không? Trong tình cảnh đó, một mình mới là hạnh phúc nhất.”

“Lúc họ chọn làm kẻ trốn chạy thì nên biết sớm có ngày phải trả giá cho hành động đó rồi.” Cố Tử Thành trầm giọng đáp. Chức trách của quân nhân là bảo vệ được càng nhiều người hơn chứ không phải là thương xót cho những kẻ vì mạng sống của mình là làm hại tới người khác.”

“Phải, khi ấy White cũng từng nói với tôi như vậy.” Tần Thiếu Bạch đè hai tay xuống bãi cỏ nói.

“White? Black?” Cố Tử Thành cau mày lại, sắc mặt chùng xuống.

“Lão Tần, suy nghĩ hiện tại của anh thật sự rất...”

“Nguy hiểm đúng không? Tôi đang đồng cảm với một đám tội đồ.” Tần Thiếu Bạch nói trắng ra lời còn chưa nói hết của Cố Tử Thành, “Phải, đúng là nực cười thật, một người phải giết bọn họ như tôi lại cảm thấy đồng tình với họ. Trong số họ thậm chí có người còn từng cứu mạng tôi.” Tần Thiếu Bạch nói xong lại đưa tay ra đằng trước, “Cảm giác tuyệt vọng đó, mỗi lần nhìn thấy quân trang là tôi lại giống như sắp bị người ta bức phát điên vậy.”

Cố Tử Thành ngồi xuống bên cạnh Tân Thiếu Bạch, đè tay lên vai anh ta, “Anh có biết Báo Tuyết không?”

“Báo Tuyết?” Mắt Tần Thiếu Bạch sáng lên. “Chính là Báo Tuyết mà thần không biết quỷ không hay, không thuộc bất cứ tổ chức nào ấy hả? Nghe nói lần cuối cùng người đó xuất hiện đã là mười mấy năm về trước, nhổ được cả một chuỗi đinh trong quân đội.” Anh ta từng nghe nói tới người này nhưng chưa được gặp bao giờ.

Cổ Tĩ Thành gật đầu, “Tôi nhớ trước đây từng nghe một câu chuyện về sự xuất hiện của Báo Tuyết. Khi ấy một tiểu đội thuộc đại đội Săn Sói bị bắt rồi dùng cách rất tàn nhẫn để sát hại. Lúc đó, đội Săn Sói phải đi rất nhiều người để truy sát kẻ kia nhưng cuối cùng và các nguyên nhân khác nhau mà có người trở về được, có người không về được nữa. Những người trở về được đều thay đổi cả. Họ cũng giống như anh, bắt đầu nghi ngờ về sự đúng đắn của quân nhân, cuối cùng bị ép rời khỏi quân đội. Nhưng vào lúc đại đội Săn Sói bị bên trên nghi ngờ khả năng, thậm chí lúc đội này sắp bị triệt bỏ, có một ngày vào buổi tối, đầu của những kẻ bắt cóc kia đều được đặt trong phòng làm việc của Đại đội trưởng của đại đội Săn Sói. Đầu của Thủ lĩnh cao nhất được đặt trên bàn làm việc của vị Thủ trưởng đã nghi ngờ mà loại bỏ đội Săn Sói kia.”

“Báo Tuyết làm à?” Tần Thiếu Bạch căng cứng người.

“Bọn họ đều nói như vậy, nhưng cũng chưa có ai từng gặp được Báo Tuyết. Báo Tuyết chỉ dùng một cách để nói cho những thủ trưởng kia biết, không có năng lực thì đừng có quyết định lung tung.” Cô Ti Thành nói xong lại nhìn Tần Thiếu Bạch, “Anh không thể yêu cầu từng mệnh lệnh của lãnh đạo đều chính xác, cũng như việc anh không thể yêu cầu mọi chuyện trên đời này đều phải công bằng. Tất cả mọi chuyện đều phải có nhân rồi mới có quả. Họ lầm đường lạc lối ngay từ đầu thì buộc phải trả giá cho hành động của mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.