Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2522: Chương 2522: Bà sở mượn rượu làm càn [5]




Cái đồ hề này.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, chỉ tiếc không thể ấn cô xuống bồn tắm cho chết luôn đi cho rồi.

“Vợ yêu, vợ yêu, đây là vợ yêu của mày, vợ yêu do mày tự chọn.” Sở Ninh Dực tự ám thị với chính mình, lôi người cô ra, sau đó lấy khăn tắm quấn lại, ôm cô xuống dưới nhà uống nước. Nếu anh cứ để cô ở đó, chắc chắn lúc quay lại cô cũng uống cạn luôn cả bồn nước luôn mất.

Sở Ninh Dực ôm cô xuống dưới nhà, đặt cô lên sofa, ấn cô ngồi xuống, “Ngoan ngoãn đợi ở đây, anh đi rót nước cho em.”

Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu, ngồi ngoan như một học sinh tốt, đôi mắt to long lanh nước như đang nói rằng, anh đi đi, em chờ nè.

Sở Ninh Dực nhìn cô với vẻ bán tín bán nghi, nhanh chóng đi vào bếp rót nước, nhưng anh chỉ vừa mới đến cửa bếp đã nghe thấy tiếng hát cao vút phía sau.

Sở Ninh Dực quay đầu lại, trượt chân, suýt nữa ngã ụp xuống.

Cô vợ thiểu năng nhà anh đang đứng trên sofa, cầm khăn tắm trong tay, múa may quay cuồng, hát rống lên rằng trang nam tử hán phi ngựa à chàng đúng là uy phong và mạnh mẽ...

Mặc đồ lót ướt sũng sượt, vẫy chiếc khăn tắm vừa to vừa dày, vừa hát vừa nhảy.

Sở Ninh Dực phát hiện ra, đây là lần đầu tiên anh không hề có “hứng” thú gì với cơ thể của vợ mình, bởi vì trong đầu anh chỉ còn lại bốn chữ: Cái đồ thiểu năng!

Sở Ninh Dực rót nước đi ra, ấn cô ngồi xuống, khống chế cơ thể không chịu yên của cô, đặt ly nước tới bên môi cô, “Uống nước đi.”

Có lẽ Thủy An Lạc khát thật, cho nên không cần Sở Ninh Dực phải dỗ dành, cô ôm lấy cốc nước tu ừng ực.

Sở Ninh Dực nhìn vợ mình đang uống nước, anh còn phải nghĩ xem có nên đánh cho cô ngất luôn không, bởi vì vợ anh thế này thật sự quá thử thách tính kiên nhẫn của anh.

Thủy An Lạc uống xong, cầm cái cốc rỗng không đưa cho Sở Ninh Dực, trông rất đáng thương, “Hết rồi.”

Sở Ninh Dực chỉ ừm, nhận lấy cái cốc nên muốn buông cô ra, ai ngờ Thủy An Lạc đột nhiên ôm lấy cổ anh, cưỡi lên người anh, chớp chớp mắt nhìn đôi môi anh, “Chỗ này còn nước nè.”

Sở Ninh Dực chưa kịp phản ứng gì đã thấy môi mình bị cắn.

Cái đồ... cầm thú này!

Thủy An Lạc cắn môi anh, cơ thể không an phận cọ qua cọ lại trên người anh.

Sở Ninh Dực nghĩ, ngoài việc rất biết cách giày vò anh, Thủy An Lạc khi say rượu vẫn còn một số điểm tốt, bởi lúc không say rượu cô chưa từng chủ động, cho nên xét thấy người nào đó đang cưỡng chế và tấn công để tìm nước uống, người nào đó đạt được mục tiêu rồi, thành công khơi gợi cho người nào đó thực hiện các động tác không thể miêu tả khác.

Còn về phần Thủy An Lạc, cô thực sự đã hoạt động ở chỗ nào đó một thời gian khá dài, cuối cùng ngủ thẳng cẳng trong lòng ai đó luôn.

Sở Ninh Dực nhìn người phụ nữ đang nằm nhoài trên ngực mình mà ngủ, quần áo trên người anh vẫn còn chỉnh tề, chỉ bị mồ hôi thấm ướt. Sở Ninh Dực thở dốc, ổn định lại cảm xúc, đây có thể coi là lần đầu tiên mà chỉ một mình Thủy An Lạc chuyển động từ đầu đến cuối. Sở Ninh Dực muốn để cho cô chuyển động, như vậy khi xong xuôi cô mới chịu yên tĩnh lại.

Cho đến khi Sở Ninh Dực hoàn toàn bình tâm trở lại, anh mới khẽ khàng ôm Thủy An Lạc xuống khỏi người mình, cầm khăn tắm thu dọn tàn cuộc, sau đó xốc quần tử tế rồi bế cô lên tầng.

Thế nhưng, Sở Ninh Dực đã đánh giá quá thấp sức chiến đấu của vợ mình khi say xỉn, người phụ nữ vừa mới tắm xong, chưa kịp lăn lên giường đã tiếp tục bộc phát cơn điên khi say rượu.

Sở Ninh Dực dựa người vào giường, nhìn vợ mình mặc mỗi áo tắm dùng gối làm micro vừa hát vừa nhảy trong phòng, anh không khỏi đưa tay bóp trán.

Cô vợ này, anh muốn bán tống bán tháo đi, năm tệ một cân thịt hơi, ai muốn mua không? Phát hàng tới tận nơi, không chấp nhận đổi trả hay hoàn tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.