Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2523: Chương 2523: Bà sở mượn rượu làm càn [6]




Thủy An Lạc điên điên khùng khùng một hồi rồi đột nhiên ném gối đi, bước tới ôm lấy Sở Ninh Dực, nhìn anh chăm chú nói, “Em muốn ăn bánh bao, bánh bao, bánh bao...”

Sở Ninh Dực, “...”

“Em muốn ăn bánh bao, bánh bao, bánh bao, bánh bao đậu, bánh bao rau. Ấy, Bánh Bao Đậu của em đâu, Bánh Bao Rau của em đâu?” Thủy An Lạc nói xong, ngoảnh đầu nhìn lại, buông cổ Sở Ninh Dực ra, bắt đầu đi khắp phòng tìm bánh bao của cô.

Sở Ninh Dực nằm vật ra giường, lấy gối úp lên mặt.

Một cô vợ não tàn, cô đang muốn lấy mạng anh sao?

Sở Ninh Dực vẫn đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy huỵch một tiếng. Anh vội vàng bỏ cái gối đang úp trên mặt ra, nhìn thấy Thủy An Lạc ngã từ trên ghế xuống, vội vàng đi tới đỡ cô lên, “Làm gì thế? Em vẫn chưa chịu thôi hả?”

“Bánh bao, bánh bao của em.” Thủy An Lạc có lẽ bị ngã đau, cứ nhíu mày suốt, ngón tay cô chỉ vào tấm ảnh đặt trên bàn.

Sở Ninh Dực nghĩ, cũng tạm, vẫn biết đấy là ảnh của con mình.

Nhưng ngay sau đó, Sở Ninh Dực lại thấy mình chắc chắn bị điên rồi. Thủy An Lạc cầm khung ảnh lên muốn nhét vào miệng, còn kêu muốn ăn bánh bao.

“Này, bỏ xuống, bỏ xuống, bỏ xuống ngay cho anh.” Sở Ninh Dực vội vàng đưa tay cướp lấy khung ảnh, cũng may đám trẻ không có nhà, nếu không chắc bây giờ cô ấy ăn luôn chúng mất.

Thủy An Lạc bị cướp mất khung ảnh, không hài lòng, khóc lóc lăn lộn la lối om sòm đòi ăn bánh bao.

Sở Ninh Dực ngồi trên sàn nhà nhìn vợ mình vẫn đang bày trò. Anh cứ phải hít thở sâu, muốn đạp cho cô một cái quá.

Sở Ninh Dực bế cô lên, dồn sức kìm hãm cơ thể cô, “Em mau ngủ đi, đừng lên cơn điên nữa.”

“Lên cơn điên? Ai lên cơn điên?” Thủy An Lạc lại hét ầm lên.

“Anh, anh, anh, anh, là anh...” Sở Ninh Dực nói xong, đặt cô lên giường, kéo chăn bọc người cô lại, anh đúng là điên rồi mới để cho cô đi uống rượu mà.

Thủy An Lạc bị quấn chăn, không thoải mái, cứ uốn éo như con nhộng, “Tên xấu xa muốn bắt tôi, tên xấu xa muốn bắt tôi, hu hu...”

Thủy An Lạc bật khóc rồi, khóc thật luôn.

Sở Ninh Dực sợ hết hồn, vội vàng bung chăn ra cho cô. Thủy An Lạc được trả tự do, lại nhảy xuống giường, miệng vẫn không ngừng lải nhải.

Sở Ninh Dực, “....”

Mẹ kiếp, không cần năm tệ một cân thịt hơi nữa, cho không luôn, nếu không thì biếu thêm tiền cũng được, ai đưa thứ thiểu năng này đi giùm anh cái đi!

Sở Ninh Dực bỏ cuộc, mặc cho cô phát điên, chỉ cần cô không làm mình bị thương là được, anh không quan tâm nữa.

Cứ thế Thủy An Lạc quằn quại từ tối đến khi trời sáng, ngã sấp mặt mười mấy lần, trèo lên bàn sáu lần, nhảy từ trên giường xuống năm lần để nhảy điệu yêu ma quỷ quái mau cút đi. Sở Ninh Dực từ đầu đến cuối chỉ đứng dựa vào cửa, cầm điện thoại, quan sát.

Khi trời sáng, sau khi múa xong điệu múa nữ thần cuối cùng cô mới chịu bò ra giường, yên tĩnh hẳn, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Sở Ninh Dực nén lửa giận suốt một đêm, nếu đây không phải vợ anh, anh đã cho vài cái bạt tai từ lâu rồi.

Phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Sở Ninh Dực xoay người xuống dưới nhà, vài phút sau bưng một cốc nước ấm pha mật ong lên phòng, ngồi xuống bên cạnh giường, ôm cô vào lòng, “Hò hét cả một đêm mà không sợ hỏng giọng hả, uống đã rồi hẵng ngủ.” Sở Ninh Dực ngoài miệng gì độc địa nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như thường.

Thủy An Lạc thật sự rất khát, cho nên cô mơ mơ màng màng ôm lấy cốc nước uống sạch. Sở Ninh Dực xoay người lấy khăn giấy lau miệng cho cô. Thủy An Lạc lắc lắc đầu, vươn tay ôm eo Sở Ninh Dực, ngoan không tưởng nổi. Cô của bây giờ với cô của ngày hôm qua đúng là hai thế giới khác biệt.

“Ngủ cho hẳn hoi đi.” Sở Ninh Dực nói xong, đặt cô ngay ngắn trên giường.

“Ông xã, ông xã, em yêu anh lắm.” Thủy An Lạc lẩm bẩm.

Sở Ninh Dực đang định kéo tay cô ra liền khựng lại. Anh thầm mắng mình không có tiền đồ. Lửa giận cháy phừng phừng cả một đêm, cô ấy chỉ nói một câu đã dập cho tắt hoàn toàn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.