“Anh Xinh Trai.” Thủy An Lạc mở miệng, không biết có phải do cái hôn vừa rồi hay không mà giọng của cô khàn hơn mấy phần.
Sở Ninh Dực gật đầu, tiếp tục ôm cô, cằm gác lên bả vai cô, không gây trở ngại đến việc cô gọi điện thoại.
Nếu giữa nam nữ còn có tình bạn thuần khiết thì chính là nói về tình cảm của cặp anh em hờ này.
Mà mới vừa nãy, Sở Ninh Dực không hề làm gì khác, mà chỉ trực tiếp sao chép lại trạng thái của Thủy An Lạc, đăng lên dòng trạng thái của mình, và sửa lại xưng hô một chút mà thôi.
[Sở Mưu Mô nói với Thủy Thiếu Não: Anh phụ trách mưu mô, em phụ trách não tàn.]
Viên Giai Di vẫn vô cùng quan tâm Sở Ninh Dực đương nhiên là người đầu tiên thấy được dòng trạng thái này, khóe mắt cô ta giật giật, ngồi trên giường nhìn từng chữ từng chữ, cuối cùng giận dữ kêu lên một tiếng, quăng di động xuống đất,
“Sao thế, làm sao thế?”
Bà giúp việc vội vàng khoác áo chạy vào.
“Ra ngoài, cút ra ngoài!” Viên Giai Di tức giận gào lên, thậm chí còn tóm cả gối quăng ra ngoài.
Bà giúp việc sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng đóng cửa lùi lại, có điều vừa ra ngoài, khóe miệng bà ta đã dâng lên một nụ cười khinh thường. Một kẻ què quặt, nếu không phải do Sở tổng mời bà ta tới chăm sóc cho cô ta, bà ta còn lâu mới đến đây.
Sau khi bà giúp việc đi rồi, Viên Giai Di ra sức túm lấy hai chân mình, Sở Ninh Dực đã thật sự thuộc về người khác rồi sao?
Không, cô không tin!
Một người lạnh lùng như anh sao có thể làm ra chuyện như vậy, nhất định là do con khốn Thủy An Lạc kia tự đăng lên, nhất định là như thế!
Viên Giai Di mặt mày dữ tợn nghĩ, bởi vì cô ta không sao tin nổi Sở Ninh Dực lại đi làm cái chuyện thế này.
Thủy An Lạc nói chuyện điện thoại xong liền lướt lại một lần nữa, nhưng vẫn không thấy Kiều Nhã Nguyễn bình luận, lại trượt đến trạng thái của Sở Ninh Dực. Sau đó, toàn thân cô liền đờ đớ đơ!
Thủy An Lạc chớp mắt, ngẩng đầu lên khó tin nhìn Sở Ninh Dực, “Anh, anh bị hack tài khoản à?”
Thủy An Lạc vừa nói xong đã bị Sở Ninh Dực vỗ một cái vào đầu, con nhóc gợi đòn này, lần nào anh định làm gì đó cho giống tỏ tình, đều bị cô tung chiêu này ra.
“Ngủ.” Sở Ninh Dực nói xong liền kéo Thủy An Lạc vào phòng ngủ.
“Này...” Thủy An Lạc bị anh kéo vào, không kìm được mở miệng nói: “Em còn chưa tắm mà!”
Cho đến giờ phút này, Thủy An Lạc mới nhận ra một vấn đề, ở đây chỉ có một gian phòng.
Cũng có nghĩa là bọn họ phải ngủ chung một giường!
Nghĩ đến đây, Thủy An Lạc không kìm được mà nuốt nước bọt, tuy rằng đã ứ ứ hự hự rồi, con cũng đã sinh, thậm chí cả rung lắc các kiểu cũng có rồi, nhưng cô vẫn khó mà nhanh chóng chấp nhận chuyện chung giường chung gối với anh.
Sở Ninh Dực nghe thấy cô nói vậy, quay đầu lại nhìn cô, hơi nhếch miệng, sau đó từ từ tiến lại gần cô, “Ý của em là, muốn anh tắm chung với em à? Tuy anh tắm rồi, nhưng nếu em có nhu cầu, vậy thì...”
“Tạm biệt!” Thủy An Lạc đỏ mặt gắt lên, sau đó nhanh chóng xoay người vào phòng tắm.
Chỉ có điều tiếng cười nhẹ vọng đến từ phía sau của Sở Ninh Dực càng khiến cô thêm quẫn bách.
Cho đến khi Thủy An Lạc đi vào trong, Sở Ninh Dực mới thu hồi nụ cười trên mặt, trong tay vẫn còn giữ di động của Thủy An Lạc. Cô ấy vừa xem di động, hẳn là đang chờ tin của Kiều Nhã Nguyễn đây.
Mà Thủy An Lạc vẫn một mực lo lắng cho Kiều Nhã Nguyễn không hề hay biết rằng, cô đã bị tịch thu mất di động, đến bây giờ vẫn chưa lấy lại được.
Kiều Nhã Nguyễn không đòi được di động, khí phách mở miệng nói một câu không cần rồi trở về phòng ngủ.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->