Thủy An Lạc trợn mắt, có anh mới bị vong nhập ấy, cả nhà anh bị vong nhập.
[Em Xinh Gái trả lời Anh Xinh Trai: Ăn ngay nói thật thôi mà.]
Thủy An Lạc trả lời xong, An Phong Dương đã nhắn thẳng cho cô.
[Anh Xinh Trai: Anh bảo này em gái, bài này đáng lẽ em phải dùng wechat của Lão Đại để đăng mới đúng, bảo đảm có người sẽ tức chết.]
[Em Xinh Gái: Ý anh nói Viên Giai Di à? Nhưng mà em không dám nghịch di động của anh ấy thế đâu, không anh ấy đi ra sẽ bóp chết em mất.]
[Anh Xinh Trai: Không thì sao? Viên Giai Di bây giờ đến anh còn chả muốn nhìn, nếu không phải là vì chú Viên, anh còn lâu mới thèm gặp cô ta.]
[Em Xinh Gái: Sao, cô ta làm gì mà khiến anh tức thế?]
[Anh Xinh Trai: Hơ, gọi điện đe dọa anh, nói là muốn cô ta làm cho An Thị thì đúng là nằm mơ. Anh đây liền cho bay luôn, nghĩ anh đây cần loại người như cô ta chắc?]
Thủy An Lạc nhìn tin nhắn trả lời của An Phong Dương, hơi gật đầu, xem ra Viên Giai Di đúng là chỉ đóng vai người tốt trước mặt Sở Ninh Dực thôi. Không biết là ai cho cô ta dũng khí khiến cô ta nghĩ rằng bọn họ sẽ không nói ra con người thật của cô ta với Sở Ninh Dực nhỉ?
[Em Xinh Gái: Đợt rồi đúng là cô ta có đi tìm Sở Ninh Dực, còn bảo là em khiến cho Sở Ninh Dực phản bội ba cô ta mà đuổi cô ta đi đấy.]
[Anh Xinh Trai: Em phải cẩn thận với con mụ đó đấy, lòng dạ đen tối còn hơn cả than tổ ong. Nhưng ân tình vẫn còn, anh và Sở Đại cũng chẳng thể làm gì cô ta được, có thể tránh được thì tránh thôi.]
Thủy An Lạc một lần nữa mím chặt môi, cô vẫn luôn tránh đấy chứ, nhưng cô ta đâu có cho cô cơ hội tránh đâu.
Thủy An Lạc vừa nói chuyện phiếm với An Phong Dương, vừa trả lời lại đống tin nhắn kêu cô đang khoe khoang yêu đương kia, có điều làm mới lại mấy lần, cô liền nhíu mày.
[Em Xinh Gái: Kỳ lạ, sao Lão Phật Gia nhà em nửa tiếng rồi vẫn chưa bình luận nhỉ, thật là bất bình thường. Anh có nói gì với Lão Phật gia không đấy?”]
[Anh Xinh Trai: Anh thì lại đang nghĩ chắc là chưa kịp thôi? Bị Phong Tứ lôi đi rồi.]
Phong Phong á?
Sắc mặt Thủy An Lạc chợt biến, thấy gõ chữ phiền phức quá nên liền gửi cho anh một đoạn tin nhắn thoại, kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước cho An Phong Dương nghe.
An Phong Dương nhanh chóng gọi lại, Thủy An Lạc kinh ngạc một chút, vội vàng đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
“Phong Tứ thực sự muốn vậy?” Giọng nói của An Phong Dương không còn cợt nhả như trước mà có chút nghiêm túc.
Thủy An Lạc bước ra ngoài ban công, vuốt lớp rêu xanh bên trên, “Đúng vậy, phiền chết đi được, nhưng Sở Ninh Dực nói, giờ lối thoát duy nhất là để bọn họ tự mình nhận ra trái tim của mình, sau đó bảo Phong Phong đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.”
Ngón tay An Phong Dương nhẹ nhàng gõ lên lớp chăn, tựa như đang suy nghĩ những gì Thủy An Lạc vừa nói.
Thủy An Lạc cũng không lên tiếng, chờ anh trả lời.
Sở Ninh Dực tắm xong đi ra lại không thấy Thủy An Lạc đâu, chỉ thấy con trai đang nằm ngoan ngoãn trên giường. Anh vừa lau tóc, vừa cầm lấy di động đặt bên giường lên, nhìn biệt danh bên trên, khóe miệng anh hơi nhếch lên, cô nhóc kia cũng tự biết mình đấy.
Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ, ngồi trên giường mở newfeed ra xem, quả nhiên nhìn thấy trạng thái mới nhất của Thủy An Lạc, có điều tiêu đề này khiến anh nhướng mày, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, ánh mắt hơi tối lại, cuối cùng ngón tay gõ vài cái trên di động rồi đặt xuống đi ra ngoài.
Thủy An Lạc còn đang cúi đầu nói chuyện với An Phong Dương, bên hông đột nhiên bị ôm lấy, thân thể cô bỗng nhiên bị siết chặt, vừa quay đầu lại, đôi môi anh đào đã bị người phía sau bao phủ.
Thủy An Lạc kêu nhẹ một tiếng, định đẩy anh ra nhưng không thể nào lay động được anh, cho đến khi người kia hôn đến thỏa mãn mới thả cô ra, “Đang gọi điện cho ai thế?”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->