Thủy An Lạc chớp mắt nhìn người đàn ông đang đè cả nửa cơ thể lên người mình, khiến hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp hơn.
Khoảng cách như thế này mờ ám quá, mờ ám đến mức không thể thở nổi.
Trong đôi mắt của Sở Ninh Dực mang theo ý cười không cách nào che giấu được. Anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô. Thủy An Lạc nhắm mắt, chống hai tay lên ngực anh có ý muốn đẩy anh ra.
Sở Ninh Dực tóm chặt lấy tay cô. Sau khi nụ hôn kết thúc anh mới thì thầm vào tai Thủy An Lạc: “Ngủ đi, anh đã hứa là sẽ cho em thời gian rồi thì sẽ không nuốt lời đâu.” Sở Ninh Dực nói xong liền cầm tập văn kiện vừa đặt xuống giường mang ra bàn để, sau đó vươn tay tắt đèn.
Thủy An Lạc vội lăn sang phía bên kia của Tiểu Bảo Bối, có con trai ở giữa bảo đảm an toàn hơn.
Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn nhưng cũng không phản đối, vì nếu để cô nằm cạnh anh chắc sẽ thành một thử thách cam go với anh mất.
Thủy An Lạc nằm xuống rồi vẫn cứ cẩn thận nhìn anh. Sở Ninh Dực đè hai tay dưới đầu, nhìn thẳng lên trần nhà cố gắng xoa dịu cảm xúc nào đó đang bùng lên của mình.
“Nếu còn chưa ngủ, liệu anh có thể cho rằng em muốn làm chút vận động gì đó với anh trước khi ngủ không?”
Sở Ninh Dực còn chưa nói hết câu, Thủy An Lạc đã nhắm tịt hai mắt lại.
Sở Ninh Dực khẽ cười, cô nhóc này vẫn còn ngây thơ lắm.
Nhưng sau khi Thủy An Lạc đã nhắm mắt và dần chìm sâu vào giấc ngủ, Sở Ninh Dực nghiêng đầu nhìn gương mặt đang say ngủ của Thủy An Lạc. Anh hơi nhổm dậy, kéo chăn lên đắp kín cho cô.
Dù anh có muốn thừa nhận hay không, nhưng qua những lời hôm nay Mặc Lộ Túc nhắc nhở, anh cũng biết chuyện của Thủy Mặc Vân không thể giấu lâu được nữa.
Anh phải nói chuyện này với Thủy An Lạc thế nào đây?
***
Ánh sáng mặt trời xuyên qua tấm rèm mỏng, chiếu thẳng lên giường.
Tiểu Bảo Bối đã tỉnh dậy từ lâu, lúc này đang được mami ăn diện cho thật bảnh bao.
Thủy An Lạc mặc một bộ quần áo màu đen. Sở Ninh Dực cũng mặc vest đen là lượt. Ngay đến Tiểu Bảo Bối cũng được mẹ mặc cho một cái quần short màu đen, áo sơ mi cũng màu đen, ngay cả giày cũng màu đen nốt.
Có vẻ như Tiểu Bảo Bối không thích màu đen cho lắm. Sau khi được mami mặc đồ cho xong, cái tay nhỏ của cậu nhóc bắt đầu giật giật kéo xuống.
“Cục cưng của mẹ ngoan nhé, chỉ mặc một ngày thôi mà. Mẹ con mình đi cùng ba tới thăm ông Viên được không?” Thủy An Lạc nói rồi nắm chặt lấy cái tay đang vung vẩy lung tung của cậu nhóc, “Con nhìn kìa, daddy cũng mặc đồ màu đen kìa.”
“Con nó không thích thì mặc cái khác cho nó đi, không cần cầu kỳ thế đâu.” Sở Ninh Dực nhìn con trai khó chịu hừ hừ túm lấy quần áo trên người liền cau mày nói.
Thủy An Lạc cũng bó tay, trước lúc cu cậu ngoạc mồm ra đành phải thay cho con cái áo màu xanh có hình con gấu, đi kèm với một chiếc quần màu trắng, ngay cả giày cũng đổi sang màu trắng luôn. Lúc này Tiểu Bảo Bối mới chịu vui vẻ trở lại.
“Lắm chuyện hơn cả ba con nữa.” Thủy An Lạc thay quần áo cho con xong liền lầm bầm nói.
“Nói cái gì đấy?” Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên đầu cô một cái.
Thủy An Lạc ngoái lại lè lưỡi trêu ngươi anh, sau đó mới híp mắt cười nói: “Tất nhiên là khen anh đẹp trai rồi.”
Tiểu Bảo Bối ghét bỏ nhìn mami nhà mình, đủ rồi đấy, con cũng không nhìn nổi nữa rồi đây này!
Sở Ninh Dực cũng hừ một tiếng rồi sau đó anh đưa hai mẹ con ra khỏi nhà.
Có điều đúng lúc Sở Ninh Dực vừa mới ra đến cửa, chuông điện thoại trong túi anh lại vang lên. Sở Ninh Dực mở cửa, thấy chú Sở đứng ngoài cửa, liền bảo chú xuống lấy xe ra trước sau đó anh mới nghe điện.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối ra, “Đi thôi, đi ngồi xe ô tô nào.”
“Viên Giai Di không ở nhà? Cậu chắc chứ?”
Thủy Anh Lạc vừa mới đi được mấy bước, đằng sau lưng đã vang lên giọng nói đầy hoài nghi của Sở Ninh Dực.
Viên Giai Di không có nhà?
Nếu cô nhớ không nhầm thì hôm nay Anh Xinh Trai sẽ tới đón cô ta đi thăm mộ mà, chẳng phải chuyện này đã chốt xong từ hôm qua rồi sao