Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ trong suốt trải xuống mặt bàn, Viên Gia Di tao nhã cầm tách cafe tinh xảo trong tay nhìn người phụ nữ đẩy cửa bước vào.
Quán cafe Duyệt Tâm này chính là nơi trước đây cô ta thường ngồi đợi Sở Ninh Dực xin nghỉ phép trong quân đội để ra gặp, cũng là quán cafe cao cấp nhất ở quanh đây, mà cái cao nhất ở đây chính là giá cả của nó.
Giá cao tất nhiên cũng có cái lý của nó, nghe nói những cái tách cafe này đều là do chủ quán đặc biệt chọn lựa, đã thế còn là những chiếc tách không sản xuất lại nữa, một cái tách thôi cũng có giá hơn vạn, vậy nên tiền uống một ly cafe không thể bằng được tiền của một chiếc tách.
Những đôi tình nhân mà muốn chia tay thì sẽ không bao giờ tới đây, vì nếu vỡ một cái thì cũng chẳng thể nào mà đền nổi.
Lan Hinh vừa bước vào liền trông thấy Viên Giai Di đang ngồi bên cửa sổ. Cô ta hơi nheo nheo đôi mắt, dường như đang suy nghĩ xem lý do mà Viên Giai Di gọi cô ta đến đây là gì.
Lan Hinh bước đến ngồi xuống. Viên Giai Di từ từ ngẩng lên, khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười nhìn Lan Hinh.
“Cô gọi tôi tới đây làm gì?” Lan Hinh hỏi thẳng.
“Muốn xem xem bao giờ thì cô định ra tay, nghe nói Mặc Lộ Túc cũng đã theo tới tận khu resort rồi đấy.” Viên Giai Di mỉm cười nói.
Hai bàn tay của Lan Hinh siết chặt, nhưng cô ta vẫn ngẩng cao đầu nhìn Viên Giai Di, “Thế thì có liên quan gì đến tôi?”
“Đừng có chối nữa, người cô yêu là Mặc Lộ Túc chứ gì, đáng tiếc là anh ta không yêu cô.” Viên Giai Di cười mỉm nói, “Cho dù người ta không yêu anh ta, nhưng anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc.”
Lan Hinh đứng phắt dậy, khóe miệng cô ta cong lên thành một nụ cười lạnh lùng, “Viên Giai Di, tôi đã nói rồi, cô muốn lợi dụng tôi cũng phải xem xem bản thân cô có cái bản lĩnh đó không đã.”
“Không, tôi chỉ nhắc nhở cô thôi, sao lại lợi dụng cô được chứ?” Viên Giai Di cười khẽ, nói.
“Vậy thì tôi không cần cô nhắc, tôi biết tôi phải làm gì rõ hơn cô.” Lan Hinh nói rồi giận dữ đứng bật dậy quay người đi thẳng.
“Choang...”
Đúng lúc Lan Hinh quay đi, tách cafe trên bàn bị quấn theo động tác của cô ta mà rơi xuống đất vỡ tan tành, tiếng đồ sứ vỡ vang lên giòn tan.
Chủ quán kêu lên một tiếng rồi hốt hoảng chạy ra. Chủ quán là một người phụ nữ cũng không lớn tuổi, nhưng khi cô ta trông thấy mảnh vỡ dưới đất, lại không nhịn được than vãn: “Đây là cái ly đầu tiên bị vỡ đấy, đúng là một cô gái nóng giận.”
Viên Giai Di khẽ cười, “Bao nhiêu tiền, tôi đền.”
Chủ quán ngẩng lên nhìn Viên Giai Di rút tiền ra, khóe miệng nhếch lên: “Lấy tiền của cô làm bẩn quầy thu ngân của tôi.” Nói rồi người đó quay người đi thẳng về phía quầy bán hàng của mình luôn.
Sắc mặt Viên Giai Di thoáng cái liền trở nên khó coi, cô ta ngẩng phắt lên căm giận nhìn theo bóng lưng kia.
Sau khi bước ra khỏi quán cafe, Lan Hinh ngoái lại nhìn, khóe môi không kìm được mà hiện lên một nụ cười lạnh. Một đứa con gái chẳng có bất cứ ưu thế gì như thế mà dám nghĩ tới chuyện muốn lợi dụng cô ta sao?
Lan Hinh quay người đi mất, điện thoại của cô ta bỗng nhiên reo lên. Lan Hinh cúi xuống nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến liền vội vàng nhấc máy, sau đó mở cửa lên xe, “Lộ Túc, anh tìm em à?”
Lan Hinh nghe điện, thuận tay khởi động lái xe đi.
***
Cơn gió thu thổi tới mang theo cả sự khô nóng kỳ lạ, đúng là không thể xem nhẹ cơn nắng gắt cuối thu được.
Thủy An Lạc chỉ đi bộ từ dưới núi lên thôi cũng nóng đến mức toát hết cả mồ hôi.
Mộ của chú Viên nằm trong khu nghĩa trang liệt sĩ, có người chuyên chăm nom dọn dẹp.
Cứ mỗi lần như thế này, Thủy An Lạc lại cảm thấy Sở tổng nhà mình hơn sếp của người khác, vì mỗi khi trông thấy người ta chào kiểu quân nhân với anh, cô lại thấy Sở tổng nhà mình oách chết đi được.
“Làm cái gì mà cười ngớ cười ngẩn suốt cả dọc đường thế hả?” Sở Ninh Sực cau mày ngoái đầu lại nhìn cô nhóc từ nãy đến giờ cứ vừa đi theo vừa tủm tỉm cười kia.
Anh bỗng đứng lại, hại Thủy An Lạc không chú ý va luôn vào người anh. Cô không nhịn được rên lên một tiếng. Thủy An Lạc ngẩng lên xoa xoa mũi, nhìn anh ai oán: “Sao lại dừng lại?”