“Đường truyền mạng chỗ mẹ kém quá, thôi nói đi vậy.” Long Man Ngân dịu dàng nói.
Thủy An Lạc chẳng chút nghi ngờ gì cả, thấy Sở Ninh Dực đi xuống cô liền lóc cóc chạy thẳng lên gác. Cô nói chuyện với mẹ còn lâu mới để Sở Ninh Dực nghe được.
Tất nhiên, Thủy An Lạc cũng không nói cho mẹ cô biết chuyện bút ghi âm, bởi vì cô không muốn để bà lo lắng cho mình, hơn nữa giờ chiếc bút kia cũng bị Sở Ninh Dực lấy đi mất rồi, có nói cũng bằng không.
Thủy An Lạc và mẹ cũng chẳng nói chuyện được lâu, hình như bên chỗ mẹ cô có việc gì đó nên cô đành luyến tiếc dập điện thoại.
Thủy An Lạc nằm trên giường nhìn cái điện thoại mới của mình, trong danh bạ chỉ có vài số điện thoại ít ỏi mà cô còn nhớ được, thế nên cô đành đăng một dòng trạng thái lên QQ để người khác biết mà chủ động gửi số điện thoại cho mình.
Xong xuôi đâu vào đấy Thủy An Lạc mới quẳng điện thoại lên giường, chạy đi tìm cậu con trai “mất tích” nãy giờ của mình, giờ này mà không thấy cậu nhóc đâu thì chắc Sở tổng lại bế cu cậu đi rồi.
Thủy An Lạc ra ngoài, liếc mắt nhìn xuống nhà nhưng không thấy ai. Cô nghĩ chắc cũng chỉ ở trong phòng ngủ hoặc phòng làm việc trên lầu này thôi.
Thủy An Lạc đi sang phòng ngủ của Sở Ninh Dực, bên trong cũng không có ai, nhìn cách bày biện bên trong, dường như nó chẳng khác gì so với trước lúc cô rời đi cả. Thủy An Lạc biết, chẳng qua Sở tổng chỉ lười bảo người ta sắp xếp lại thôi, với tính cách của anh ta, một khi anh ta đã quen với cái gì rồi thì cũng chẳng dễ dàng thay đổi được. Thế nên, đây chỉ là vấn đề về thói quen thôi chứ chẳng liên quan gì tới nhớ nhung hay nhung nhớ gì hết.
“Nhìn gì thế?” Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đi lên liền trông thấy Thủy An Lạc đang đứng ngây người ở cửa phòng anh.
Thủy An Lạc hơi cứng người lại, tận sâu trong tâm khảm bỗng dấy lên một cảm giác: Hựm, sao cứ lần nào cô đang nghĩ lung tung là y như rằng lại bị bắt ngay tại trận thế nhỉ?
Rõ ràng cô có làm gì đâu!
Thủy An Lạc ngượng ngùng cười: “Tôi, tôi tìm Tiểu Bảo Bối.”
“Thủy An Lạc, mặt cô đỏ lên rồi kìa.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói rồi ôm Tiểu Bảo Bối lướt qua cô đi vào phòng.
Thủy An Lạc cúi gằm đầu xuống, câu đó sao nghe cứ như đang châm chọc mình thế nhỉ.
“Chuyện là...” Thủy An Lạc ngấp nghé ngoài cửa không dám bước vào, bởi vì Sở Ninh Dực xưa nay không thích người khác bước vào khu vực riêng tư của anh ta, chuyện gì chứ chuyện này thì cô nhớ rõ lắm.
Cô còn nhớ, hồi kết hôn chưa được bao lâu cô từng chạy tới phòng làm việc của Sở Ninh Dực để gọi anh ta xuống ăn cơm, nhưng lúc đó mới chỉ gõ cửa thôi chứ chưa được sự cho phép của anh ta mà cô đã tiến vào, kết quả lúc đó anh ta liền nổi khùng lên, đó là lần đầu tiên cô thấy Sở Ninh Dực tức giận, cả tháng sau đó cô chẳng dám nói chuyện với anh ta nữa.
Anh ta từng nói, cô phải biết học cách tôn trọng người khác.
Câu đó lúc ấy không nặng cũng chẳng nhẹ, nhưng lại như một cái tát giáng thẳng vào mặt cô.
Lúc được mới gả vào nhà họ Sở, Sở Ninh Dực đối xử với cô không tính là tốt, nhưng cũng chẳng phải là tệ, thế nên cô thật lòng muốn coi Sở Ninh Dực là chồng mình, một người có thể thành chỗ dựa cho cô. Nhưng từ sau lần đó, Thủy An Lạc mới hiểu ra rằng, cô quá ngốc, Sở Ninh Dực lấy cô cũng chỉ vì người ta nói bọn họ môn đăng hộ đối mà thôi.
“Đứng ngoài đó làm gì? Vào đây.” Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối vào xe của bé con, quay đầu lại thấy Thủy An Lạc vẫn đang ngấp nghé ngoài cửa thì không khỏi cau mày nói.
“Không cần, không cần đâu.” Thủy An Lạc cười hì hì đáp.
“Là thế này, tôi muốn hỏi, liệu tôi có thể đến bệnh viện của tập đoàn Sở Thị để thực tập không? Vì không có báo cáo thực tập thì trường không cho tốt nghiệp.”
Hàng lông mày của Sở Ninh Dực càng nhíu chặt lại: “Cô tính đứng mãi ngoài đấy nói chuyện hả?”
Sự e dè một cách thái quá của Thủy An Lạc tự dưng khiến Sở Ninh Dực cảm thấy bực bội.
Thủy An Lạc tuy bước vào phòng nhưng vẫn đứng dựa sát vào bức tường cạnh cửa: “Vị trí nào ở bệnh viện cũng được.”
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang cầm món đồ chơi rồi lại ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, sau đó anh dần dần di chuyện lại gần chỗ cô.
Thủy An Lạc cúi gằm đầu xuống đất không chịu nhìn anh ta. Sở Ninh Dực lại một lần nữa dồn cô vào tường, anh cúi xuống nhìn cô gái đang co đầu rụt cổ giả vờ làm con rùa đen trong lòng mình: “Cô sợ cái gì? Sợ tôi mắng cô à?”
Dù sao trí nhớ của Sở Ninh Dực cũng rất tốt, đối với phản ứng này của cô nàng, anh chỉ cần nghĩ lại một chút là có thể nhớ ra. Trước đây anh không để ý tới, nhưng xem ra từ lúc ấy là cô đã dần dần bắt đầu giữ khoảng cách với anh, không còn vội vàng chạy đến hỏi han ân cần mỗi khi anh về nhà nữa.
Khoảng cách gần thế này khiến Thủy An Lạc cảm thấy bất an, thế nên cô dứt khoát đẩy anh ra, lách người qua cánh tay anh rồi cười hì hì nói: “Sao có thể như thế được, tôi việc gì phải sợ anh chứ? Chuyện tôi nói anh suy nghĩ xem nhé, không được thì tôi tìm cách khác.”
Sở Ninh Dực nhíu mày lại, đang định nói gì đó thì điện thoại trên bàn bỗng reo lên, anh đi tới cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình thì anh bèn cầm nó đi tới phòng làm việc.
Thủy An Lạc hơi bĩu bĩu môi trước hành động đó của Sở Ninh Dực, cô cẩn thận bế con trai dậy rồi đẩy cái xe của cu cậu ra ngoài: “Mình về thôi con.”
“Nha… nha…” Tiểu Bảo Bối trưng nụ cười không răng của mình ra, cười khì khì giơ món đồ chơi trong tay ra đưa cho mẹ chơi cùng.
***
Sở Ninh Dực vào tới phòng làm việc mới bắt máy.
“Nói đi, tôi đang nghe đây.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa mở hòm thư điện tử lên, tìm cái mail mà người bên kia gửi cho mình.
“Theo tình hình trước mắt, An Giai Tuệ quả thật đã chuyển một lượng lớn cổ phiếu của Thủy gia ra ngoài. Xem ra chuyện Thủy thị đổi chủ cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nếu cậu muốn thôn tính Thủy thị thì đây là cơ hội tốt nhất đấy.” Người ở đầu dây bên kia khẽ cười nói.
“Nếu như trong khoảng thời gian này mà Thủy Mặc Vân xảy ra chuyện, vậy con gái ruột của ông ta sẽ là người duy nhất thừa kế tài sản. Tuy rằng Long Man Ngân ra đi đã hơn một năm, nhưng Thủy Mặc Vân cũng đâu phải là kẻ ngốc, đến bây giờ ông ta vẫn chưa cho An Giai Tuệ một thân phận chính thức. Cho nên, cô nhóc con mà cậu mang về cũng coi như là một thứ hữu dụng đấy, tôi đã bảo thằng nhóc nhà cậu sẽ không làm...”
“Tôi đã xem báo cáo rồi, cậu nói nhảm hơi nhiều rồi đấy, mau đi thu mua lại đống cổ phiếu mà Thủy thị đã bán ra đi.” Sở Ninh Dực nói rồi dập đụp máy, nguyên nhân anh đón Thủy An Lạc về rất chỉ đơn giản, chỉ vì cô là mẹ của con anh, nhưng mà hình như không có ai nhìn nhận theo hướng đó thì phải.
Nhưng thế thì cũng đâu liên quan gì tới anh?
Sở Ninh Dực xử lý xong việc đi ra liền thấy Thủy An Lạc đang chơi với con trai trên giường. Cậu nhóc cứ cười ha hả suốt, cái chân nhỏ quẫy đạp liên hồi.
“Gọi mami đi, gọi mami đi nào...”
“Nha... nha...”
“Ôi, bé ngốc của mẹ ơi.” Thủy An Lạc nói rồi lật người nằm xuống bế bé con giơ lên cao, “Lúc nào con mới biết gọi mẹ đây?”
Sở Ninh Dực đứng ngoài cửa nhìn hai mẹ con cười đùa với nhau, đây dường như là mối quan hệ mà anh không thể xen vào được. Đó là thế giới nhỏ được cô và con tạo lên, một thế giới chỉ có mẹ và con trai là đủ, không cần tới sự tồn tại của một người được gọi là ba như anh. Vì thế cho nên, ngay từ đầu cô nhóc này đã loại anh ra ngoài, anh không phải chồng cô, mà chỉ là chồng trước, không phải là cha của con trai cô, mà chỉ là một người đã ly hôn xong thì chẳng còn quan hệ gì với cô và những người xung quanh cô nữa.