“Cuối tuần này cô đến bệnh viện thực tập đi, cứ theo Thiến Thần trước đã. Cô ấy làm ở khoa ngoại, vừa hay phù hợp với hướng đi của cô.” Sở Ninh Dực nói xong liền xoay người bỏ đi.
Theo Lâm Thiến Thần, nghiêm túc mà nói thì đó là chị họ của Thủy An Kiều chứ không phải là chị họ cô. Có điều, Lâm Thiến Thần này là người hay là quỷ thì Thủy An Lạc vẫn chưa nói chắc được. Lâm Thiến Thần vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, nhưng chính điều đó lại khiến cô cảm thấy không được thoải mái.
Tiểu Bảo Bối chơi một lúc liền ghé vào lòng mẹ thiếp đi, dù sao thằng bé cũng chỉ là trẻ con, suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ, Thủy An Lạc cũng không nhịn được mà ngủ theo.
Cả căn nhà nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng kim đồng hồ vẫn nhẹ nhàng chuyển động chứng minh thời gian vẫn đang trôi đi trong không gian yên tĩnh này.
***
Lúc Thủy An Lạc tỉnh dậy, trời đã ngả về Tây. Cô dụi cặp mắt còn nhập nhèm vì ngái ngủ của mình, vừa bước ra cửa liền thấy người đàn ông đang ngồi ở ban công nhìn ra bên ngoài.
Thủy An Lạc cẩn thận bước tới đứng tựa bên cửa, tầm mắt khẽ quét qua chiếc bàn mây bên cạnh, trên bàn tán loạn toàn giấy tờ văn kiện, có thể thấy suốt cả buổi chiều anh chỉ ngồi đây làm việc. Xét đến việc Sở Ninh Dực đã sắp xếp công việc cho mình, Thủy An Lạc cảm thấy cô có làm người giúp việc ở đây cũng không có gì không ổn, chí ít cô cũng không phải là người ngồi không mà hưởng.
“Tôi chuẩn bị đi nấu cơm, anh có muốn ăn gì không?” Thủy An Lạc lịch sự hỏi.
Tầm mắt của Sở Ninh Dực cuối cùng cũng thu lại, anh ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc đang đứng ngấp nghé trước cửa ban công, “Vì lần đó tôi mắng cô nên cô mới bắt đầu xa lánh tôi đấy à?”
Cho đến giờ anh mới biết, thì ra cô vợ trước của mình cũng là người biết hờn giận.
Hửm....
Cái chủ đề gì thế này?
Sở Ninh Dực đứng dậy chậm rãi bước về phía cô, vẫn dùng chiêu dồn tường trước sau như một kia ép Thủy An Lạc vào tường: “Ngoài phòng khách và phòng bếp ra, cô không bao giờ chịu chủ động bước vào bất cứ đâu trong căn nhà này, tất cả là bởi vì... hồi đó tôi mắng cô vì chuyện cô bước vào phòng làm việc của tôi.”
Đây không phải câu nghi vấn, mà là khẳng định.
“Chuyện này cũng rất bình thường thôi mà. Đây cũng đâu phải nhà của tôi đâu.” Thủy An Lạc cười ha hả, sau đó thì chạy thoát khỏi vòng vây của anh, “Nhớ dùng xong bút ghi âm thì đưa cho tôi, tôi đi nấu cơm đây.”
Đây cũng đâu phải nhà của tôi.
Sở Ninh Dực ngẫm lại lời này của cô, thì ra không biết từ khi nào người không coi cô là người xa lạ là anh, còn cô thì đã sớm tự coi mình là người ngoài rồi.
***
Dạo gần đây, An Phong Dương trừ việc ở nhà với vợ chưa cưới đang mang thai ra thì cũng chỉ biết lên mạng hóng chuyện.
Vì đang mang thai nên Mân Hinh bị An Phong Dương cưỡng chế bắt không cho tới trường đi làm nữa. Cô vốn chỉ là một giáo viên tiểu học, không hiểu sao xui xẻo thế nào lại chọc đúng cha nội này.
“Anh Sở đang nghĩ gì thế, anh ấy đang lợi dụng cô Thủy à?” Mân Hinh mới có thai chưa lâu nên bụng cũng chưa thấy gì lắm. Lúc này cô đang ngồi cạnh An Phong Dương nhìn anh ta lướt web, trông hoàn toàn không giống người đang mang thai chút nào.
“Không thể nói là lợi dụng được, Sở Ninh Dực chẳng việc gì phải đi lợi dụng một cô bé cả. Chẳng qua, vừa khéo gộp chuyện đứa bé với vụ nhà họ Thủy lại làm một thôi.” An Phong Dương nói rồi tay kéo Mân Hinh vào trong lòng mình.
“Nhưng người ngoài như em nhìn vào thì chuyện này chẳng khác nào là lợi dụng cả? Hay anh cũng biết chuyện gì?”
“Oan uổng quá bà xã à, có nói thế nào thì Lạc Lạc cũng là bạn nối khố của anh, sao anh có thể nhìn con bé bị tổn thương được. Sở Ninh Dực thực sự không có ý đó đâu. Con người cậu ta làm gì cũng đều rất rõ ràng.” An Phong Dương trả lời, tay vẫn chăm chỉ lướt web, chỉ có điều hai hàng lông mày bất giác hơi nhíu lại.
Vụ bức ảnh kia không hề dịu xuống mà bên dưới còn xuất hiện rất nhiều bình luận bất lợi cho Thủy An Lạc, có lẽ đây cũng là chuyện mà Sở Ninh Dực không lường trước được.
“Có phải ý đó hay không em không biết, nhưng nếu để cô Thủy trông thấy những tin tức này, em chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy tổn thương lắm đấy.” Mân Hinh lạnh nhạt liếc An Phong Dương một cái rồi đứng dậy.
“Các anh muốn làm gì thì làm, nhưng cũng phải suy nghĩ cho con gái nhà người ta nữa chứ.”
An Phong Dương ngẩng lên nhìn vợ chưa cưới của mình đi vào phòng ngủ, lại cúi đầu nhìn xuống những bình luận có thể nói là thóa mạ kia. Có kẻ nói, Thủy An Lạc không biết xấu hổ, ôm con người khác quấn lấy chồng trước của mình. Có người còn nói, Thủy An Lạc làm như vậy hoàn toàn là do bà mẹ lăng nhăng của cô dạy. Còn có người nói...
An Phong Dương càng xem càng nhíu mày thật chặt, anh cũng không ngờ chỉ một bức ảnh lại gây ra ảnh hưởng lớn như vậy, thậm chí còn không ai chú ý đến việc Thủy An lạc mới là người bị cưỡng hôn.
An Phong Dương xoa xoa cằm, từ từ lướt lên trên. Anh muốn tìm ra bình luận đầu tiên dẫn lối cho cái suy nghĩ phiến diện này.
***
Thủy An Lạc không phải không biết gì về vụ tin tức kia, nhưng cô vẫn vờ như không biết. Dù sao thì một năm nay, cô cũng đã từng bị ăn chửi khó nghe hơn thế này nhiều, thậm chí lúc cô bị đuổi khỏi Sở gia còn từng bị đánh nữa, lúc đó cũng chẳng có ai bảo vệ cô, hiện giờ cô cũng chẳng cầu ai phải bảo vệ mình, chỉ cần không để ý tới là được.
Bữa tối Thủy An Lạc nấu bốn món mặn một món canh, đều là những món mà Sở Ninh Dực thích, nguyên nhân rất đơn giản, cô chỉ muốn cảm ơn anh thôi.
“Sở tổng, mời dùng, yên tâm, hôm nay tuyệt đối là thật lòng.” Thủy An Lạc mỉm cười nói.
Sở Ninh Dực ngồi xuống ghế chính giữa đưa mắt nhìn mấy món ăn trên bàn, nào là củ sen xào chua ngọt, bào ngư xào nấm, cá hấp, gà Tam Bôi, còn có một bát canh trứng cà chua nữa, những thứ này đều là món ăn thanh đạm cả.
Anh chỉ mới thu xếp ổn thỏa việc đi thực tập của cô thôi mà cô đã thôi không đối đầu với anh nữa. Cô nhóc này có phải quá dễ thỏa mãn rồi không.
“Thủy An Lạc, cô có hận tôi không?” Sở Ninh Dực cầm đũa lên rồi đột nhiên hỏi một câu.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đang ngồi ngơ ngẩn trong xe lên, đặt lên đùi mình, lúc nghe thấy anh hỏi câu này cô có hơi sững người, hận ư?
Đã từng... nhưng cái lúc sinh đứa bé này ra cô phải đứng giữa sự sống và cái chết nên tất cả nỗi oán hận trước kia đều đã tan biến hết rồi.
Sau khi sinh con, Kiều Nhã Nguyễn nói cô như hoàn toàn biến thành một người khác. Cô trở nên bình thản với tất cả mọi thứ, cho dù người ta có gây khó dễ cho cô, cô cũng chỉ cười trừ cho qua. Khi đó cô còn giả thần giả quỷ nói một câu: Aiz, dù sao cũng là người từng gặp qua Diêm Vương nên giờ mới thấy bình tĩnh với mọi chuyện như thế.
Nhưng ngay sau khi Thủy An Lạc nói câu đó xong, Kiều Nhã Nguyễn lại bật khóc.
Thủy An Lạc bị khó sinh, lúc ấy bác sĩ đã mấy lần thông báo bệnh nhân sắp tử vong. Long Man Ngân thì hoàn toàn sụp đổ trước tin dữ này, chỉ có mình cô đứng chờ ở cửa phòng sinh lúc đó.
“Không hận, đâu có ai quy định bắt anh phải làm gì đó cho tôi. Hơn nữa lúc đó anh cũng chẳng có ở đây.” Thủy An Lạc thản nhiên nói, “Vậy nên Sở tổng à, anh sẽ không tranh con với tôi chứ, chúng ta đã kýcam kết rồi mà.”
Nhắc đến chuyện này, Thủy An Lạc còn chưa nuốt xong cơm đã vội vàng mở miệng xin cam đoan.
“Thủy An Lạc, cô có biết trong lúc người vợ đang mang thai, người chồng mà đưa ra quyết định ly hôn thì sẽ vô hiệu không?” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
“Phụt!!!” Thủy An Lạc phun cơm trong mồm ra, đôi mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng: “Sở tổng, chúng ta đừng đùa vậy nữa, được chứ.”
Bỗng cô chợt nghĩ ra chuyện gì đó: “Không đúng không đúng, năm đó không phải là anh nói, là mẹ anh, đúng rồi, là mẹ anh.” Thủy An Lạc kích động mở miệng nói. Mọi điều khoản ly hôn hai người chỉ bàn bạc qua điện thoại, nếu không cô đã chẳng nhanh chóng ký vào điều khoản sau khi ly hôn sẽ không dây dưa bất cứ chuyện gì nữa.
Sở Ninh Dực hơi ngước mắt, trong mắt anh giờ chỉ trông thấy sự căng thẳng hiện hữu trên gương mặt cô.