Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 36: Chương 36: Topic bị gỡ




Cô ấy... sợ phải tiếp tục cuộc hôn nhân với anh đến vậy sao?

Đây chính là đáp án mà Thủy An Lạc thật lòng nói cho anh biết, không hiểu sao chuyện này lại khiến anh cảm thấy thật phiền lòng.

“Không có gì, ăn đi.” Sở Ninh Dực rầu rĩ nói.

Giọng nói mang chút buồn bực này của Sở Ninh Dực khiến Thủy An Lạc cảm thấy thật hoang mang, vì nó khiến cô hoàn toàn không đoán được ý tứ của Sở Ninh Dực.

Trong phòng ăn, ngoại trừ tiếng ê a bập bẹ của Tiểu Bảo Bối ra thì không có bất cứ âm thanh nào khác cả. Thủy An Lạc ngay đến cả ăn cũng phải dè dặt, lát nữa cô nhất định phải lấy bản thỏa thuận ra xem lại một lượt, có giấy trắng mực đen rồi nếu như thực sự phải ra tòa, cô cứ một mực chắc chắn không hề có chuyện đó thì cũng chưa chắc sẽ thua kiện đâu.

***

Bài topic đăng ảnh chụp đã bị ai đó xóa mất.

Thủy An Lạc thoát ra vào lại bao nhiêu lần cũng không thấy, ngay cả những bình luận phản hồi dưới tấm ảnh của cô cũng không thấy đâu nữa cả.

[Thủy An Lạc: Anh Xinh Trai ơi, nghe đâu cái topic mắng chửi em đã bị người ta gỡ rồi à.]

[An Phong Dương: Em Đẹp Gái à, nghe đâu hình như em nghĩ là anh làm hả. ]

[Thủy An Lạc: Không phải nghe nói đâu, mà chính xác là Em Đẹp Gái đây nghĩ như vậy đấy, vì ngoại trừ Anh Xinh Trai ra thì làm gì có ai đủ trình độ làm chuyện đó đâu.]

An Phong Dương ngồi trên sofa, laptop đặt trên đùi, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp trên mu bàn tay. Trình độ này... trừ anh ra thì còn một người nữa đấy. Mà, cái topic đó không phải do anh gỡ đâu, anh còn chưa kịp hành động gì thì đã có người nhanh tay hơn rồi.

[An Phong Dương: Em Đẹp Gái ơi, có phải dù Anh Xinh Trai này có nói là không phải anh làm thì em cũng không tin có đúng không?]

[Thủy An Lạc: Anh Xinh Trai à, anh nghĩ sao?]

Nhìn một hàng Anh Xinh Trai à, Em Đẹp Gái ơi này, An Phong Dương không khỏi cười không ra tiếng. Anh nhìn ảnh đại diện của Thủy An Lạc, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nhẹ nhàng gõ phím.

[An Phong Dương: Lạc Lạc, là anh có lỗi với em.]

Thủy An Lạc ôm di động đọc cái tin này thì hơi sửng sốt một chút, sao hôm nay cô cứ cảm thấy cả Sở Ninh Dực và An Phong Dương đều có gì là lạ nhỉ, chẳng đây chính là sự cảm ứng giữa các cặp tình nhân với nhau?

[Thủy An Lạc: Chuyện đó... anh Dương à, em thật sự không hề có ý muốn tranh giành anh Sở với anh. Thế nên anh không phải nói xin lỗi em làm gì.]

An Phong Dương xem xong thì mặt đầy vạch đen.

[An Phong Dương: Con nhóc này, anh cô tình cảm như vậy mà cô không thể tỏ ra cảm động một tí được à?]

[Thủy An Lạc: Cảm động, thực sự quá cảm động anh ơi. Nếu anh không ngại, em lấy thân báo đáp nhé! Thế nào, không cần làm vợ cả làm bồ nhí thôi là được rồi.]

“Ha ha ha ha...” An Phong Dương cười ầm cả lên, con bé Lạc Lạc này vẫn y như trước.

[Thủy An Lạc: Cách xa vạn dặm mà em vẫn nghe được tiếng cười quỷ khóc thần sầu của anh đấy. Anh Xinh Trai à, anh không thể giữ ý một chút được sao?]

Thủy An Lạc và An Phong Dương tán gẫu được một lúc, An Phong Dương nhắn số di động của mình cho Thủy An Lạc, sau đó lại gõ một hàng [...] thách thức sự kiên nhẫn của người ta để kết thúc cuộc trò chuyện.

Thủy An Lạc tin chắc rằng cái topic là do An Phong Dương xóa, dù căn bản là không để ý tới chuyện đó nhưng cô cũng cảm thấy rất vui, cảm giác thoải mái đó vẫn duy trì liên tục cho tới ngày đầu tiên đi thực tập.

Tuy nhiên trong lúc vui vẻ cô vẫn không quên Sở tổng vẫn đang ôm bộ mặt âm trầm, cũng không biết là ai đã chọc đến anh ta nữa.

***

Thứ hai, người Hà Tiêu Nhiên phái tới đã đến từ sớm, Thủy An Lạc gọi bà là thím Vu, cô tỉ mỉ dặn dò hết tất tần tật mọi thứ liên quan đến con trai mình, bao gồm lúc nào thì ăn sữa, những gì phải chú ý khi thay tã, tất cả đều nói lại một lượt, dù sao ngoại trừ mẹ mình thì cô chưa từng giao con mình cho người khác chăm sóc bao giờ. Cho đến khi, thấy được sắc mặt khó chịu của Sở Ninh Dực, Thủy An Lạc mới lưu luyến hôn lên mặt con trai mình một cái, sau đó đi theo Sở Ninh Dực rời khỏi nhà, bởi vì một mình cô thì không thể tự xuống được.

Vào thang máy, Thủy An Lạc liên tục dáo dác nhìn bốn phía: “Sở tổng này, làm hộ tôi một cái thẻ đi như thế thì tôi đỡ phải đi theo anh, đỡ phiền hơn biết bao nhiêu.”

Sở Ninh Dực lạnh nhạt liếc cô một cái: “Lúc nào không nghĩ đến chuyện trốn đi nữa thì tính.”

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, con trai đã bị giữ lại ở nhà rồi, cô còn chạy thế nào được?

“Nhưng nếu tôi tan làm rồi mà không có anh thì tôi cứ phải đứng chờ mãi à?” Thủy An Lạc tức giận nói.

Sở Ninh Dực thẳng thừng bắn cho cô một ánh mắt “Cô nói coi”, khiến cho Thủy An Lạc hận không thể nhào tới một phát cắn chết anh ta.

“Tan làm thì chờ tôi ở cổng bệnh viện, xong việc tôi sẽ qua đón cô.” Sở Ninh Dực điềm nhiên nói.

Thủy An Lạc vốn đang cụng cụng đầu vào thành thang máy liền quay phắt lại và dùng một đôi mắt đầy “bi thương” nhìn anh. Sở tổng, xin tha đi, tôi không muốn lại có thêm một vụ ảnh chụp bị tung lên mạng nữa đâu.

“Sở tổng, anh làm vậy không sợ bạn trai của anh... à nhầm, không sợ “bạn gái” của anh giận hay sao?” Thủy An Lạc quyết định sửa lại danh xưng của An Phong Dương, nói bạn trai thì quá bằng trực tiếp bảo Sở Ninh Dực là thụ à, cô có muốn chết sớm đâu?

Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn cô, sao cái con nhóc này lại cứ khăng khăng tin anh và An Phong Dương là một đôi cơ chứ, làm vậy chẳng qua là vì An Phong Dương muốn từ hôn nên tìm đại một lý do mà thôi. Người khác coi là thật hay đùa thì anh không quan tâm, nhưng mà con nhóc này thì tuyệt đối tưởng là thật...

***

Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đến bệnh viện, đích thân giao cô cho Lâm Thiến Thần rồi mới rời đi.

“Lạc Lạc, sau này em sẽ thực tập ở đây, chị sẽ nói qua nội dung thực tập một chút cho em nghe nhé.” Lâm Thiến Thần mỉm cười nói, dường như cô ta không hề bận tâm đến chuyện lần trước cô vừa mới đánh em họ của cô ta xong.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, trước sự nhiệt tình của cô ta thì Thủy An Lạc cũng chẳng mặn chẳng nhạt gì. Cô chỉ đơn thuần coi cô ta như một người cấp trên mà thôi.

Công việc đầu tiên của Thủy An Lạc là đi theo Lâm Thiến Thần ghi chép lại quá trình khám bệnh, đây là chuyện mà tất cả các sinh viên thực tập đều phải làm, đây cũng là một cách để học hỏi kinh nhiệm.

Sau khi kiểm tra các phòng xong, Thủy An Lạc sắp xếp lại ghi chép của mình. Hiện tại, những hiểu biết của cô quả thật không thể sánh bằng kinh nhiệm của Lâm Thiến Thần. Hơn nữa cô ta chỉ dạy cũng rất nghiêm túc, chí ít là còn chuyên tâm cả giáo viên của cô. Bệnh gì, dùng thuốc gì và vì sao lại dùng như vậy, cô ta đều nói với cô cả, cho nên cứ thế cô đã ghi lại được rất nhiều điều bổ ích.

“Lạc Lạc, mấy cái này không cần vội, sau này em tiếp xúc nhiều sẽ nhớ. Những ca bệnh này bình thường quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy thứ thuốc đó thôi.” Lâm Thiến Thần dựa vào bên cạnh bàn làm việc của Thủy An Lạc thấp giọng cười nói.

Thủy An Lạc gật gật đầu nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chị.”

“Con bé ngốc này, chị là chị họ của em mà, cảm ơn cái gì chứ.” Lâm Thiến Thần vẫn cười mỉm như trước.

“Chị họ” - Thủy An Lạc không thích từ này cho lắm, bởi vì người thân đối với cô mà nói chỉ có con trai và mẹ mình thôi.

“Chiều Ninh Dực đến đón em phải không?” Nói xong chuyện công việc, Lâm Thiến Thần cuối cùng cũng chuyển qua việc tư.

Thủy An Lạc gật đầu nhưng lại không chắc chắn đắp: “Có thể.”

“Thế là hai người định quay lại với nhau thật hả?” Trong giọng nói của Lâm Thiến Thần không có một chút khác thường nào, như thể cô ta chỉ đang nói chuyện phiếm thôi vậy.

Ngón tay đang viết của Thủy An Lạc thoáng khựng lại, sau đó cô vẫn mỉm cười nói: “Sao có thể thế được, anh ta chỉ thuê em về làm bảo mẫu cho con trai anh ta thôi.”

“Ha ha, Ninh Dực không phải là người coi mẹ của con trai mình là bảo mẫu đâu, em nói nghiêm trọng quá rồi. Thôi được rồi, hôm nay cũng chẳng còn việc gì nữa, em cứ nghiên cứu lại ghi chép đi. Mai, khi khám bệnh cho bệnh nhân chị sẽ hỏi lại em đó.”

Thủy An Lạc nhìn Lâm Thiến Thần rời đi rồi chọc chọc bút vào cằm ngẫm nghĩ, có thể nói Lâm Thiến Thần là hồng nhan tri kỷ của Sở Ninh Dực, nhưng mà hình như cũng chỉ dừng lại ở bốn chữ “hồng nhan trỉ kỷ” mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.