Sở Lạc Nhất dỗ dành con trai, Tiểu Quỷ Quỷ thấy bá bá của mình thì vươn hai cánh tay nho nhỏ ra muốn anh bế. Sau khi được Cố Tỉ Thành ôm lấy, nhóc con tiếp tục dựa vào vai anh khóc thút thít.
Sở Lạc Nhất đi qua kéo rèm cửa xuống, có lẽ do ánh sáng bên ngoài khiến Tiểu Quỷ Quỷ bị sợ nên mới gặp phải ác mộng.
Cố Tỉ Thành hơi híp mắt nhìn thoáng qua chỗ cửa sổ rồi tiếp tục vỗ về con trai, chở nhóc ngủ lại lần nữa.
Có lẽ do hôm nay Tiểu Quỷ Quỷ bị dọa giật mình, cho nên Sở Lạc Nhất không để nhóc ngủ một mình nữa.
Cố Tỉ Thành há hốc mồm, cuối cùng chỉ có thể thở dài nhìn con trai được ôm về phòng ngủ chính. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì đây cũng không tính là chuyện xấu, bởi vì ít nhất anh cũng có lý do để qua phòng bên kia rồi.
Nhưng thực tế đã chứng minh rằng Cố Tỉ Thành đã nghĩ quá nhiều. Tiểu Quỷ Quỷ vừa mới tỉnh ngủ lại chạy tới ngủ ở phòng cho khách.
Cố Tỉ Thành chỉ có thể thở dài bỏ đi, trong đấu thầm nghĩ phải tìm cách nào đó để vợ tha thứ cho mình mới được.
Tiểu Quỷ Quỷ tỉnh dậy giữa đêm sau đó thì ngủ ngon lành tới tận khi trời hửng sáng, vậy nên khi nhóc nhìn gương mặt đầy vẻ ai oán của “bá bá” nhà mình thì hoàn toàn không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Cố Tỉ Thành cũng đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn chán, sao tự dưng lại tức giận với con trai mình vì chuyện này chứ.
Cố Tỉ Thành đi làm đồ ăn sáng, Sở Lạc Nhất vẫn đang ngủ.
Thế nhưng đang ngủ cô lại đột nhiên bật dậy.
“Em nghĩ ra rồi!!!” Sở Lạc Nhật bất ngờ kêu lớn lên, khiến Cố Tỉ Thành đang cầm con dao cũng phải lao vào phòng ngủ.
“Làm sao thế?” Cố Tỉ Thành nhíu mày vừa hỏi vừa nhìn ai kia chân trần nhảy xuống đất rồi chạy đi khởi động máy tính.
Cố Tỉ Thành cầm dép của cô qua rồi ôm cô đặt lên đôi dép đó. Sở Lạc Nhật bất mãn kêu lên một tiếng khiến cô đánh nhầm số nên lại phải xóa đi đánh lại, sau đó trên màn hình hiện ra một trang thông tin, đó là thông tin về một người đàn ông.
“Ai đây?” Cố Tỉ Thành xác nhận bản thân mình không biết người này mà người này cũng không biết anh.
“Anh không biết á?” Cố Tỉ Thành có chút hiếu kỳ hỏi lại: “Trước đấy em từng gặp người này bên cạnh ba em, hẳn là anh cũng phải biết chứ!”
Cố Tỉ Thành khựng lại một chút, sau đó kéo máy tính của Sở Lạc Nhất lại gần hơn rồi nhìn thật kỹ người đàn ông trên đó, cuối cùng anh vẫn lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
Lúc mà Cố Tỉ Thành đi theo Sở Ninh Dực thì chỉ có một mình anh. Anh biết trước đó Sở Ninh Dực cũng từng tìm một người nối nghiệp khác nhưng có người từng nói người kia đã chết từ lâu rồi, cho nên mới chọn anh.
“Anh thực sự không biết anh ta sao?” Sở Lạc Nhất vẫn cảm thấy quá khó tin: “Khi đó là anh thế chỗ của anh ta đó, anh nói anh không biết anh ta thật sao?”
Cố Tử Thanh: “...”
“Nghiêm chỉnh mà nói thì cái lúc anh đi theo ba của em thì chỉ có một mình anh thôi!” Cố Tỉ Thành nghiêm túc nói, sau đó nhìn những thông tin về người đàn ông kia trên màn hình: “Nhà hoạt động truyền thống tự do?”
Quả thật là mà một cái chức danh phù hợp.
“Tại sao em lại quen biết anh ta?” Cố Tỉ Thành tò mò hỏi: “Trước kia cũng đâu có nghe em nhắc gì đến người này.”
“Trước đây lúc em đi về ngoại cảnh có gặp được anh ta. Dường như lần nào em rơi vào thời khắc nguy hiểm thì anh ta cũng đều có mặt! Mấy năm nay em không ra ngoài, cộng thêm việc lâu lắm rồi em không gặp chuyện gì nguy hiểm cho nên em quên béng mất anh ta!” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa khẽ gật đầu:“Nếu nói như vậy là có thể hiểu được rồi.”
“Cái gì gọi là có thể hiểu được rồi?” Cố Tỉ Thành chẳng thể cho qua được chuyện này. “Anh cướp vị trí của anh ta thì anh ta có thể không hận anh sao?” Sở Lạc Nhất yên lặng ném cho anh một cái liếc mắt.
Cố Tỉ Thành trầm mặc, anh cảm thấy chuyện này chẳng có liên quan gì đến anh cả, cũng đâu phải là anh cầu xin Sở Ninh Dực nhận mình đâu.