Nhưng bất kể chuyện này là họa do ai gây ra đi nữa, đã có mục tiêu nhiệm vụ thì cũng đều phải hoàn thành cho tốt.
Cố Tỉ Thành nhớ kỹ khuôn mặt của người này. Thiết nghĩ rõ ràng đây là họa do sự phụ gây ra, nhưng cuối cùng anh lại vẫn phải chịu trách nhiệm, anh quả nhiên là hiệp sĩ gánh họa mà.
“Đi ăn cơm trước đã, có gì lát nữa nói sau.” Cố Tỉ Thành nói rồi đẩy Sở Lạc Nhất đi rửa mặt, sắp ăn cơm rồi.
Tiểu Quỷ Quỷ vẫn đang bám vào cửa nhìn chằm chằm. Nhóc chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt to tròn cứ xoay xoay như đang hỏi xem lúc nào “bá bá” mới có thể đem cơm ra cho nhóc ăn, nhóc đói lắm rồi.
Cổ Tĩ Thành bế con trai lên, đi vào nhà bếp rồi múc đồ ăn ra. Có một đứa con trai như quỷ đói thế này, họ chẳng bao giờ phải lo lắng đến vấn đề ăn uống của thằng bé, lần nào thằng bé cũng ăn nhanh hơn cả bọn họ, hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề con cái biếng ăn mà bất cứ bậc phụ huynh nào cũng phải trải qua.
Sau bữa sáng, Cố Tỉ Thành còn phải quay về quân doanh, nhưng trước khi đi anh có chuyện cần nói với Sở Lạc Nhất.
“Em nhất định phải vào quân doanh sống với anh.” Cố Tỉ Thành vẫn kiên trì với ý kiến này.
“Em sống ở đây cũng rất tốt mà!” Sở Lạc Nhất vẫn kiên quyết.
“Ai mà biết được rốt cuộc kẻ kia muốn làm gì chứ. Ngày kia anh phải dẫn đám nhóc kia vào núi huấn luyện, không thể quay về trong chốc lát được!” Cố Tỉ Thành vội nói: “Vợ à, lúc này đừng làm loạn với anh nữa.”
“Ai muốn làm loạn với anh, em đến quân doanh thì việc dạy học phải làm thế nào?” Sở Lạc Nhất là người đã làm việc là sẽ làm đến nơi đến chốn, tuyệt đối không bỏ cuộc giữa chừng.
“Em đi dạy anh sẽ cho người đưa em qua đây được không? Còn có con trai nữa mà, em không thể vì con trai mà nghĩ kỹ lại sao?”
Tiểu Quỷ Quỷ đang ngồi trên ghế nhỏ của mình chớp chớp mắt nhìn ba mẹ đang nói qua nói lại, thậm chí nhóc còn vỗ tay cổ vũ nữa.
“Bảo bối, lần này em nghe anh đi.” Cố Tỉ Thành có chút khẩn cầu nói: “Về sau cái gì anh cũng đều nghe em cả có được không?”
Sở Lạc Nhất cau mày, cô thật sự không muốn nghe anh chuyện này.
Nhưng rốt cuộc kẻ đứng sau tấm màn kia đang muốn làm cái gì, đại khái cô biết kẻ đó đang muốn trả thù, trả thù việc Cố Tỉ Thành cướp đoạt tất cả của anh ta hoặc cũng có thể là đang trả thù cô. Anh ta tự cho là hiểu về cô, hơn nữa cô với Cố Tỉ Thành lại đang ở bên nhau cho nên mới muốn trả thù.
Cố Tỉ Thành thấy Sở Lạc Nhất im lặng không nói gì liền nhíu mày, sau đó mở miệng, nói: “Bảo bối, chuyện này anh thật sự không có một chút manh mối nào. Chuyện của Lương Tâm Khiết còn chưa kết thúc, không ai biết được bước tiếp theo kẻ đó muốn làm gì. Em với con trai ở đây thì làm sao anh có thể yên tâm huấn luyện được?”
“Có thể mục tiêu kế tiếp của anh ta đang ở bên cạnh anh thì sao? Bây giờ em qua đó chẳng phải càng nguy hiểm hơn à?” Sở Lạc Nhất phân tích một cách lý trí.
Những lời này của Sở Lạc Nhất không phải là không có căn cứ, rõ ràng bước đầu tiên của anh ta là muốn nhiễu loạn công việc chọn binh của Cố Tỉ Thành, hiện giờ còn chưa loạn nhưng ai mà biết liệu bước thứ hai của gã liệu có nhắm thẳng về hướng Cố Tỉ Thành hay không.
“Vậy em ở bên cạnh anh thì anh mới yên tâm!” Cố Tỉ Thành nghiến răng nói, cương quyết muốn dẫn cô đi.
Sở Lạc Nhất: “...”
Tên này đúng là điên rồi, cứ nhất quyết cho rằng suy nghĩ của mình mới là đúng.
Một khi Cố Tỉ Thành đã bắt đầu trở nên bướng bỉnh thì còn cứng đầu hơn cả phụ nữ. Đây là lần đầu tiên Sở Lạc Nhất biết chuyện này, cho nên đến cuối cùng cố và con trai bị anh mạnh mẽ dẫn tới quân doanh.
Căn hộ ở quân doanh vừa mới được sửa chữa xong, so với ký túc xá trong trường thì tốt hơn một chút. Một phần do chức vị của Cố Tỉ Thành cho nên bọn họ được phân một căn hộ ba phòng ngủ với hai phòng khách, diện tích khá lớn, còn có cả mảnh sân nhỏ cho nên Tiểu Quỷ Quỷ bày tỏ nhóc rất thích căn nhà này.